Thursday, June 18, 2020

Một góc nhìn về thi sĩ Nguyễn Đức Sơn

Một góc nhìn về thi sĩ Nguyễn Đức Sơn

MẦU NHIỆM HƯ VÔ

(một góc nhìn về thi sĩ Nguyễn Đức Sơn)


Nguyễn Đức Sơn

Tôi đang lắng nghe tiếng đồng vọng mênh mang của đất trời u tịch, huyền âm thiên cổ của “bóng nguyệt mang mang”, của “gió tai ương ngàn lần đổ vỡ”, của “đắm đuối tan hoang” một hồn du tử.

Tôi đã chạy mõi rã rời, đã “nhắm mắt đuổi theo”, đã hít thở thiên hương “một chút quần áo lót của hồng nhan”, để rồi gục đầu sám hối “bên bờ cát bụi”.

Khi lặng chìm trong u trầm tịch mạc, là một trời huyễn mộng phủ trăng sương.  Tôi lắng nghe tiếng gọi của vô cùng, nơi vĩnh cửu linh hồn tôi cùng mầm cây ngọn cỏ ươm nỗi niềm hân-hoan-tĩnh-lặng, trần truồng và trinh bạch, vô thỉ và vô chung.

“Tôi nằm xuống một khuya vàng bên suối
Mở hồn ra làm bãi trắng tinh khôi”
         Từ:
Những mối sầu đâu tự buổi sơ sinh 

Hồi ức của trời xưa còn rớt rơi trong tiềm thức kiếp nào, tôi luôn ngậm ngùi về kiếp nhân sinh vật vờ vô định.

Trong hồn tôi vành cỏ mộ xanh rì”

Hổn hển chạy theo bóng trăng tà
Ngây ngất lăn dài theo ngọn gió vàng phai
Ngất lịm u trầm trong tịch mịch rừng mây

“Khi thấm mệt tôi đi luồn ra núi
Cuối chiều tà chỉ gặp cỏ hoang sơ
Bước lủi thủi tôi đi luồn vô núi
Nghe nắng tàn run rẩy bóng cây khô
 Chân rục rã tôi đi luồn ra núi
   Hồn rụng rời trước mặt bãi hư vô”

Đồng vọng của cõi-lặng-im như tiếng gọi của hồn tôi từ nấm mồ thiên cổ, từ những “mang mang sầu vạn thuở”.

“Nghe lạnh hàn khi chạm đáy hư vô
Hồn đã ủ ngàn năm trong lá cỏ”

Tiếng réo gọi của hư vô với nỗi rộn rã ngất ngây mê hoặc, máu trong tim chảy tràn như suối, máu trong tim đặc quánh tím bầm, tôi đâm đầu chạy đến với hư vô, điên cuồng chìm trong hấp lực huyễn hư cô tịch.

“Đau đớn quá trong tôi niềm tuyệt đối
Nên cởi truồng chạy giữa đám vi lô
Tôi động cỡn nhảy kè bên khe núi
Rồi ôm đầu lao thẳng xuống hư vô”

Hư vô là niềm cám dỗ không nguôi, là nỗi quyến dụ của chân như hiện thực, là nơi nhàn thoát u tĩnh thiên thu, nó hút ta về miền tồn-sinh-vĩnh-cửu trong sát na kỳ ngộ.

“em hỡi em ơi cõi nào xa biếc
Ta sẽ về ngủ lại với thiên thu
Em sớm theo ta đến cõi xa mù
Hay ở lại để sầu theo mây nước”

Tôi sẽ về! Tôi sẽ về theo tiếng gọi hư vô, bởi vì các em hỡi: “Hồn anh trong bóng nguyệt”

“Các em làm sáng rực cả vô minh”

Tôi nghìn năm đứng đợi bên bờ vực tử sinh, mà vòng xoay sinh tử cũng vô cùng hư ảo.

“Suốt một đời chỉ nói với hư vô”

Tôi nói gì với hư vô? Khi hư vô không là một nơi để đến, khi hư vô không là một cõi đi về.

“Mộng vừa chín các em đều mấp máy
Những đêm vàng khép lại cửa vô minh”
        mà:
“Một ngàn năm kỳ ảo cửa tồn sinh”
        nơi đó:
“Hồn sinh tử xin thề không dẫy dụa”

*
*    *

“Ta cắm đầu lao thẳng tới hư vô”

Là một viễn khách chối từ quán trọ ta bà, bỏ lại một chỗ dừng chân của kiếp người bi tráng đam mê, chối từ một-mái-ấm-nhân-gian hiện hữu, chối từ cả bụi tro lưu chuyển luân hồi.

“Suốt một đời chỉ nói đến hư vô”

“Lao thẳng xuống hư vô” là buông rời bản ngã, là nơi không có cái tôi hoang mang tình lụy.  Nhưng tôi có thực đã lao thẳng tới hư vô? Hay một lực phản hồi tung ngược tôi như quả bóng dội vào tường, rơi xuống và tưng tưng về lại kiếp hiện sinh?

Và phải chăng hư vô chỉ là một khát vọng?
Một cõi về huyễn mộng?
Hay một nơi đi không là để đến?

Để rồi tôi lại chợt nhìn ra một con người “chiều thu xưa tôi hiện đến trong đời” lang thang trên mặt đất này với một linh hồn “như cỏ dại”, như “vì sao rụng giữa thu xa” và “da thịt đã bắt đầu thấy rợn”.

Khi hiện diện trên mặt đất này, tôi, một linh hồn trong veo, thuở đất trời khai lập với bao hỗn mang trong cái nhỏ nhoi phận người, tôi đã vội nhìn ra, đã sớm tìm thấy cái u uất huyền vi trong vô tận đất trời: “Chiều thu xa chiều thu xa chiều thu xa” nơi cái

“hồn tôi nữa mượt mà như con gái”
Như áo lót trong của những nàng trẻ dại”

Cái mùi hương mê hoặc từ chiếc áo trong của những nàng con gái đó đã chảy vào máu tim một khao khát tai ương, một ham muốn lưu đày:

“Nhưng từng đêm thao thức đến khuya dài
Tim đã thấy bao thoáng buồn hiện đến
..............................….
Thôi phải rồi sầu đã ngự trong tôi”

Từ đó tiếng vọng của mối sầu thiên cổ như hồi chuông chiều nhịp vào tim tôi từng nhịp rã rời, từng nhịp u trầm tịch mịch, từng nhịp hoang hoải mênh mang.

Từ tiếng “con sáo ngàn lên tiếng gọi thu sang
                con bướm hoang tìm nắng giữa đêm tàn”

Và để “Tôi một mình trở lại rừng thu xa
           Chiều thu xa chiều thu xa chiều thu xa”

Nguyễn Đức Sơn, phải chăng cái tên đã quyện vào định mệnh kiếp đời nên tôi sống giữa Sơn rừng yêu tuế nguyệt phong vân, nên ảo ảnh tiền thân cứ hiện về tiêu dao theo các vì sao chiếu diệu. Tất cả rồi cũng khép lại từ đây, từ cái sát na nhiệm mầu để tôi trở về cái rỗng không, một cõi hư vô viên mãn.  Tất cả đã khép lại từ đây, nơi cái giao điểm của một trang đời đìu hiu gỗ mục.

Khép lại để mở ra khu rừng ngàn thông vô tận. 
Khép lại để mở ra bầu trời thong dong mây trắng.
Khép lại để mở ra muôn trùng biển sóng chập chùng.
Khép lại để mở ra hư vô mầu nhiệm.
Tôi muốn gửi lại nơi đây trang cuối cùng vô tự.

Người viết bài này xin mượn những dòng cảm nhận về anh, nhà thơ Nguyễn Đức Sơn, để khép lại như một nén nhang khói vương trên đồi Phương Bối: “Như cánh chim bay qua không lưu ảnh hình trên mặt nước, chẳng cần gì giữ lại cho kiếp hậu lai, anh giản đơn là làn gió qua song trong biển đời miên viễn.
Lòng đất nào anh đã nằm im nhìn ngàn sao vỡ vụn hóa thân, còn chăng là trần gian mãi hoài niệm về một ngôi “sao trên rừng” quạnh cuồng tinh đọng.  (Viên Hướng)”

Lê Văn Trung
Quê nhà, tháng sáu mười hai, 2020

Thursday, June 4, 2020

Cỏ thơ và em - Lễ hội trùng lai - Vườn hạ

Cỏ - Thơ - Và Em

1* Dấu Bàn Chân Trên Trang Thơ
Em đi qua rất nhẹ nhàng
Trang thơ tin dấu đôi bàn chân hoa
Câu thơ từ ấy sáng lòa
Suối nguồn vô lượng chảy qua cõi người
2* Cỏ Xanh
Em ra thăm cỏ sau vườn
Có bầy chim múa nhịp nhàng reo vui
Mai kia mặt đất đâm chồi
Cỏ xanh như thuở tóc người còn xanh.
3* Cỏ - Thơ - Và Em
Em đi thăm cỏ một mình
Hạt sương lóng lánh soi hình mây trôi
Gió ơi đừng lạnh vai người
Để cho sợi tóc rối bời trong thơ.
4* Cỏ Chiều Lòng Em
Em đi chiều lệch bóng mình
Cho tôi xin gửi chút tình tôi theo
Lỡ mai ngọn gió bay vèo
Tôi rơi xuống bãi cỏ chiều lòng em.
5* Ngực Tình
Bóng em và cỏ sương chiều
Có mang theo được ít nhiều thơ không
Trái tim tôi, ngọn cỏ hồng
Em ơi đừng để máu loang ngực tình.
Lê Văn Trung

Lễ Hội Trùng Lai


Em cơn gió thổi qua tôi vườn hạ
Phượng vài bông thắp lửa réo xuân thì
Mây dát bạc nhuộm hồn tôi trắng xóa
Thơ vườn tôi từng đóa nở tường vi
Về đi hỡi mưa tơ và nắng lụa
Đường em qua tôi rắc phấn hoa vàng
Lòng sẽ biếc dịu mềm như rêu biếc
Lòng sẽ thơm như tóc quyện hương rằm
Về đây hỡi trăng sương mùa nguyệt thắm
Đêm cài hoa lên ngực biếc thanh tân
Thơ từng đóa nở vì EM NHAN SẮC
Thơ bừng hương vì HƯƠNG NHỤY NGUYÊN XUÂN
Về đi nhé hỡi ngàn sao lấp lánh
Gọi trăm năm mừng đón hội trùng lai
Tôi sẽ thắp trái tim mình rực lửa
Xin mời em cạn chén cuộc vui này.
Lê Văn Trung
Tháng Sáu Hai Mươi


VƯỜN HẠ
Em thay áo mới mùa sen hạ
Tôi cũng vườn trưa nở phượng hồng
Xin ướp thơ vào trang tình cũ
Hương trăng còn đượm mấy mùa sương

Lê Văn Trung

Tuesday, May 19, 2020

Thơ Viên Hướng


 MỪNG SINH NHẬT THẦY 2012 

Thắp ngọn nến trong tâm
Rực rỡ suốt nghìn năm.
Dưới chân Thầy đảnh lễ,
Con lạy tạ thâm ân!

Thắp ngọn nến thiên thu,
Đôi tay sen búp nụ,
Quỳ bên chân Sư Phụ,
Hết rồi kiếp lãng du!

Thắp ngọn nến hôm nay
Gởi theo gió ngàn bay
Về Bửu Long yêu dấu,
Một tấm lòng không phai!

Thắp ngọn nến chơi vơi,
Đang ở tận chân trời
Con chúc mừng thọ nhật,
Tròn nguyện lực Thầy ơi! 

Nguồn sáng tỏa lung linh,
Soi màn đêm thanh tịnh,     
NGƯỜI NHẬP ĐỜI định tĩnh
Cho vũ trụ nguyên trinh!
          Viên Hướng

KHÁNH NHẬT THẦY 2013

Người phương đó - nến rạng ngời sinh nhật,
Lửa luân hồi từng cung bậc sát-na.
Rồi tàn tro nằm thanh thản phôi pha,
Du hí lộng bản trường ca vĩnh cửu.

Người phương đó, bên kia vòm núi Bửu,
Dáng nghiêng trời phơi hiện hữu thường như.
Màu nguyên sơ vàng rực áo thiền sư, 
Vầng nhật nguyệt soi bóng Từ “Tĩnh Lặng”.
Viên Hướng

MỪNG SINH NHẬT THẦY 2014

Có ngày nào như mùng bốn tháng hai,
Con đứng lại đâu hình hài danh - sắc.
Sư Phụ ơi, từ trời xa lăng lắc,
Đảnh lễ Thầy trong khoảnh-khắc thiên-thu!
Viên Hướng


Kính mừng năm mươi Hạ Lạp của Sư Phụ
Viên Hướng
Thả dòng thơ theo gió thiên di         
Chim Hồng Hạc uy-nghi hải thệ.
Năm mươi hạ vén mây cuộc thế
Cây-đại-từ-Pháp-thể-Viên-Minh!

Giấc miên trường tràn mộng tử sinh
Làm viễn khách quảy trăng cổ độ.
Hằng sa rồi lung linh bóng đổ
Phố ta bà nở rộ huyền chi.*

Nguyện lực về một Bát ba Y
A-tăng-kỳ, Trí-Bi siêu việt.
Dáng bên trời nguyên sơ thánh khiết
Vẫn hiện thân bất diệt kỳ hương.

Chốn bụi hồng một Bát ba Y
Thiên thu vọng đồng quy Nguyên Thủy.
Mở trang đời thiền sư thi sĩ
Chân như làm tri kỷ nghìn xưa.

Chúng con về đẫm ướt cơn mưa
Sư Cha rưới thượng thừa Pháp Bảo.
Mỗi đứa con là loài rong tảo
Trải nghiệm đời trong bão trùng dương.

Trải nghiệm mình trong biển yêu thương
Để vui bước dặm trường không, sắc.
Cha còn đó, Bửu Long tịch mặc
Vẫn như nhiên vằng vặc tinh cầu.

Nụ huyền chi (Sư phụ Viên Minh)
Mùa xuân nào có đến
Mùa xuân nào có đi
Lòng ta hoa nở mãi
Thơm ngát nụ huyền chi.

KHÁNH NHẬT SƯ PHỤ
(4/2 âm lịch, năm Đinh Dậu)

Thời gian nào đếm tuổi Hạc bảy tư
Thơ rụng xuống giữa thực-hư-nhân-ảnh.
Đại nguyện nào vượt trăng sao dõng mảnh
Thương hồng trần là một nhánh tương như.
Đời hoàn nguyên trên cung bậc buông thư
Viết chi nữa bao ảo từ ngữ đọng.
Tiếng Hạc vàng vỡ toang đêm trường mộng
Mấy phương trời...đang...ngưỡng vọng...Ân Sư!
Hành trạng nào còn xuyên suốt thái hư...
Viên Hướng

KÍNH MỪNG THỌ THẦY 2018

Con nơi đây giữa đất trời sơ tịch,
Nghiêng vai đời thơ rớt xuống dòng trôi.
Ảnh hình nào lộng hư không tĩnh mịch,
Đá lót đường phơi cuộc lữ lên ngôi.

Nghìn năm qua phiêu du cùng tuế nguyệt,
Đá vẫn nằm mặc rêu phủ sương lan.
Người gõ nhịp hát luân hồi tận tuyệt,
Con trở về, ôi! khánh kiệt thời gian!

Sư phụ ơi, cõi ba ngàn ẩn-hiện,
Chân đế nào chợt đến chợt huyền vi.
Trong vô tận nguồn tương giao hòa quyện,
Hết thật rồi nốt trầm vỡ phân ly.

Tháng cõng ngày đưa nhau vào khánh nhật,
Viết cho Người thơ chạm nét hồng hoang.
Thả theo gió nguyện thề ba-la-mật,
Người còn gì ngoài phiêu dật! Thênh Thang!
(Viên Hướng)

KHÁNH TUẾ DÂNG NGƯỜI 2019
 
Bài 1

Từ kiếp nào vô biên dòng suối tuệ
Lữ trình Người phơi nốt nguyệt cài thơ
Trên vai trần trăng đổ giọt hoang sơ
Nên khản giọng xóa đôi bờ sinh tử.

Chăn ngày tháng, tương tư rừng ngôn ngữ
Thời gian nào từng khắc khoải phù sinh.
Người trở về, ôi! Vô ngã Viên Minh!
Con sụp lạy trước biển tình vô trụ!
(Viên Hướng)

Bài 2:

Người gõ nhịp chân thường trong bỉ ngạn
Vi tiếu còn theo mãi gót du phương
Dẫu tỉnh say giữa ta bà hữu hạn
Chốn bụi hồng vẫn tinh khiết nguyên hương

Vẫn đất trời mang hồn thơ không tịch
Tâm ca rơi trên mỗi nhánh cây đời.
Ai chấp chới trong chuyển dời biến dịch
Người khải đàn rung phím nguyệt trần khơi. 
(Viên Hướng)

KÍNH MỪNG KHÁNH TUẾ ÂN SƯ 26.02.2020

Thênh thang cuộc lữ uống trà chơi
Tuyệt khúc ngân vang ấm cõi đời
Người về mở cửa Huyền vô trụ
Sóng vỗ bờ Không rạng đất trời...
                    
Nhân ảnh vô thường vẫn thế thôi!
Hạc vàng xoãi cánh vạn trùng khơi
Có nghe gió hát mừng khánh nhật
Thơ vượt đường mây - chúc vạn lời.
(Viên Hướng)

Người rải lá thay trùng dương hội ngộ
Góp nhặt về ai trải chiếu nương thân
Mỗi chiếc lá vàng trăng xưa cổ độ
Rạng bên trời từng hạt bụi đế chân

Đã chạm đáy mênh mông dòng ngân Tạng

Âm điệu nào vang vọng mấy tầng không
Đời vạn nẻo Người ơi! Bờ bỉ ngạn!
Đến - đi giờ từng hành trạng thong dong

Khánh nhật qua như muôn ngàn thệ nguyện

Trăm năm rồi viên đá cuội lăn quay
Từ độ rót lời xưa theo gió quyện
Người còn yêu muôn thuở thế gian này.
(Viên Hướng)

THI ẢNH Viên Hướng
 
Đá chênh vênh oằn mình trong nắng
Độc cư đời lắng đọng phong sương  
Niết bàn ôm vạn hữu trùng dương
Tịch tịch suốt dặm trường thiên kỷ....

Nước phiêu khúc vươn chào Đại Sĩ
Thân giáo bừng chân lý vô ngôn.
Dáng Ai ngồi, rạng vỡ càn khôn!
Thiên thu giữa biển cồn sóng vỗ!

Người nơi đâu từ xưa vạn cổ
Trở về đây lấp mộ thời gian!
Cửa tử nào khép lại mang mang
Từng khoảnh khắc, cõi ngàn hiển lộ.

THI ẢNH Viên Hướng
 
Sư ngồi đó phơi hồn trăng vạn đại
Sư bên Non vàng nguyên thủy sơ khai.
Núi và Sư chót vót đỉnh trần ai
Thời gian đứng ngay thượng đài sơn dã.
 
Dòng nước treo trời xanh màu cây lá
Đồi hoang vu bóng ngã giữa muôn trùng.
Sư vẫn ngồi trong cõi tịch ung dung
Trên khóe mắt cõi vô cùng ẩn hiện. 

THI ẢNH Viên Hướng
 
Người nhập cuộc với Hoàng Y phụng hiến
Vỡ thời gian trong hiện thực sát-na.
Duy tác hành rạng rỡ mảnh cà-sa,
Rồi cứ thế đi qua dòng nhân ảnh.

Dáng bên trời vầng trăng xưa vành vạnh,
Từng bước chân tịch chiếu tánh viên minh.
Đỗ bến đời từ một cõi vô sinh,
Rồi cứ thế gót đăng trình đại nguyện.

THI ẢNH Viên Hướng
 
Đá rêu xanh soi đời hưng phế
Sóng xô bờ vỗ mộng phù sinh.
Người ngồi tịch tịnh uyên minh
Cho trong khoảnh khắc định hình thiên thu.

Vạn trùng khơi ôm mây vũ trụ
Như thiền sư hơi thở là Kinh.
Biển tâm tĩnh lự lung linh
Chân như suốt cả dặm trình xưa sau.

KHÁNH NHẬT SƯ THÚC GIỚI ĐỨC 72

Vắt máu tim, tình rơi thành con chữ,
Dốc cạn lòng, ngôn ngữ hóa kỳ hương.
Thiền sư về ngự trên đỉnh Huyền sương,
Giọt tâm rớt vượt trùng dương hóa độ.
Rồi một ngày từ phương xa hạnh ngộ
Hồng hoang phơi hiển lộ nét môi cười
Nhật nguyệt xưa bừng vỡ gót chân người
Từng khoảnh khắc rạng ngời chân diện mục
                         Viên Hướng

KÍNH DÂNG SƯ THÚC NHẬP THẤT 3 NĂM
                   Viên Hướng

Sư trở về hào sảng đỉnh thi ca
Âm cuộc lữ vượt ngân hà độc ẩm.
Ai thảng thốt bên tiền thân lạ lẫm
Chốn vô cùng còn chiếc bóng lặng câm!
Sư trở về trên đỉnh Thượng xa xăm
Nghe trời đất vọng thầm con trăng cũ.
Thâm cốc ơi! Khi rừng thiêng say ngủ
Có một người trú ngụ cõi hư không.



MỘT VẦNG TRĂNG
(Kính dâng Sư Thúc - Cảm xúc khi nhìn
chư Tăng trì bình khất thực dưới mưa)

Bước chân nào còn đồng vọng âm vang
Nơi phố cổ, không - thời - gian đứng lại
Mưa tơi bời, gió trêu thân tứ đại
Người mỉm cười, mây nước một màu thôi!

Nay trở về đứng trên đỉnh Không ngôi
Ôm ba cõi, vui tà dương đậm nhạt
Những thề bồi, đã tròn tâm Lữ Hạc
Lộng góc trời ngan ngát Một Vầng Trăng!

Ôi, cửa sài! Vằng vặc một Sơn Tăng!
 (Melbourne – Australia Ngày 28/12/ 2016
Viên Hướng)

SINH NHẬT SƯ THÚC GIỚI ĐỨC 2019
 Viên Hướng

Rót thời gian vào sát na hiện thực
Am mây Huyền giữa đồi lộng Sơn trăng.
Ôi! Đất trời còn đó Vị chân Tăng!
Tâm vô hạn soi bạt ngàn nhật nguyệt!
Một góc trời, tròn ba năm thánh khiết
Trôi về đâu thơ nhập cuộc lên đường
Thiền sư giờ trên đỉnh Thượng mù sương
Nghe gió hát trong vô thường tự tại. 

VỀ NGUỒN  
  
Người trở về thăng hoa dòng sinh diệt,
Chuyến hành hương bỏng rát gót nghìn năm.
Ngón tay nào ru mãi phím đàn... câm,
Buông tự ngã bên hương trầm lắng tuyệt.

Người trở về cuộc dấn thân toàn triệt,
Sỏi đá reo dưới từng bước huyền môn.
Người trở về quỳ bên gối Thế Tôn,
Nên cung bậc cũng vô ngôn từ đấy!

Đoàn người đi áo vàng xưa lừng lẫy,
Gánh càn-khôn nhưng nào thấy lao lung.
Cát bụi mờ rớt lại lý trung dung,
Giúp nhân loại vượt nghìn trùng số kiếp.

Lửa chân như thắp lên làm thông điệp,
Áo vàng xưa chuyển tiếp áo vàng nay.
Người trở về vốc năm tháng vào tay,
Sống Tỉnh Thức-Phút Giây Này-Hiện Tại!
Viên Hướng

          2011

     Phố Melbourne Người hôm nay trở lại,
Bước chân nào tự tại thong-dong,
Bước chân nào tịch-tịnh mênh-mông,
Vương phơ-phất bóng nghìn năm cũ.

Đóa miên-trường khai hoa kết nụ,
Người trở về trụ kiếp phù-du, 
Nét môi nào vi-tiếu thiên-thu,
Cho tên tuổi vờn trang Phật sử.

Tỳ kheo ơi! Ta-bà sinh tử!
Người vì đâu trú xứ chông gai!
Hoàng-y nào phiêu lãng trên vai,
Rơi chiếc bóng hương bay ngược gió.

Người trở về trái tim bỏ ngõ,
Khúc đàn tâm tỏa đến muôn trùng,
Con trưởng thành từ bài học lao-lung,
Xin cảm tạ những não-nùng, vô, hữu!

Người trở về đứng trên núi Bửu
Vầng trăng xưa lồng-lộng vắt ngang trời...
Pháp vẫn luôn hoàn hảo rạng ngời!
Đủ duyên phước, rất tình cờ con... đảnh lễ!
                            Viên Hướng


Con về đây trùng ngộ,
bóng đổ dưới Phật đài.
Hương Đàm đọng trên vai,
rớt cơn say thương hải.
Xin trọn đời quay lại,
đốt cháy cuộc tang dâu.
hoa Tạng quyện ngang đầu,
sá gì đâu vân ảnh.
Tinh khôi phơi thật tánh
Hiện giữa cõi ta bà.
ba nghìn cõi hằng sa,
trong sát-na-hiện-tại.
Viên Hướng


Mặc thế sự phiêu bồng,
Mặc trần lao viễn mộng
Nằm uy nghiêm lắng đọng
Giữa huyền nhiệm mênh mông
Chuông ngân vang nguồn cội
Vô ngã trời tinh khôi
Đi không là để đến
Đâu cũng chốn quy hồi.
Viên Hướng

MẸ 2007

Gió mang cánh diều mơ ước bay cao,
nhưng gió không đủ xôn xao
để thổi ta trưởng thành,
dù đời có rêu xanh bao nhiêu đi nữa.
Cha cho con trái tim hồng màu lửa,
mang hạnh phúc người, làm lẽ sống giữa trần gian.
Giấc ngủ xa xôi phiêu phất giọt đàn,
Mẹ ướp tuổi thơ con bằng cung vàng, phím lụa.
Dĩ vãng nào trang hoàng cô công chúa,
Sương gió thêu thùa Mẹ tóc úa hương phai.
Và để rồi sinh tử rớt trên vai,
Con trắng tang Cha trong ngày tận thế.
Mím chặt môi dưới Phật đài phát thệ,
Con vì Cha xin vĩnh viễn quay về.
Thời gian trôi vẫn xanh muốt nguyện thề,
Mẹ giờ đây đứng bên lề nhân ảnh.
Tiếng đàn xưa mười ngón tay thần thánh,
Thành búp Sen vọng hướng cõi Phật đà.
Thơ hoang đàng từng gọi nỗi chia xa,
Từng cõng ta qua bao thời gian thương khốc.
Thơ thủy táng sầu ta trong đáy cốc,
Thêm một lần thơ xỏa tóc oan khiên.
Khi hiểu đời sống tùy thuận chữ duyên,
Gió mang niềm riêng bay qua triền sương khói.
Nhưng gió vẫn chưa thổi ta trưởng thành,
dù đời đã mong manh đi trên bao mùa bão nổi,
vì ta còn Mẹ già, chỉ biết sống cho con,
Khi lưng đã quá còng, gối mõi …
Viên Hướng

SÁM HỐI 2007

Lỡ đánh rơi thu vàng trong đáy mắt,
Gót hài ta lạnh ngắt mấy mùa đau.
Trang kinh nào nhòa nhạt nét hư hao,
Tâm lay lắt nát nhàu câu sinh tử.
Về đi thôi, đường vô lai vô khứ,
Nghĩa gì đâu những ngôn ngữ trầm luân.
Về đi thôi, áo lam mỏng che thân,
Gom hơi thở ghép đôi vần Tam bảo.
Viên Hướng

NGÀY PHẬT ĐẢN 2007

Một bài ca muôn đời tôi vẫn đợi,
Hát đi em, mùa đã tới đây rồi!
Phật đản sinh, ngày toàn thiện lên ngôi,
Em có thấy hương môi mình ngan ngát?
Đất chuyển rung, mười phương reo nhã nhạc,
Từ Phụ về vì an lạc thế gian.
Có bao giờ em cảm được hân hoan,
Tung vỡ ngực dâng tràn cơn địa chấn!
Viên Hướng

Chùa Hoa Nghiêm (2008)
 Viên Hướng

Lặng lẽ uy nghiêm mặc thế sự phiêu bồng,
Ta thong dong giữa đời nửa say, nửa mộng.
Cảm ơn em gót sen hồng rất mỏng,
Ướp thiền hoa lồng lộng cõi ta bà.
Phố thị chập chờn đêm huyền nhiệm bao la,
Sương ký thác thân mình ôm lá hoa vội vã.
Bài hát tiển em, vẫn là câu vô ngã,
Có bao giờ em xa lạ với Ta không?
Đáy mắt nào còn vàng vữa rêu phong,
Buồn như chiều đông con tàu lạc bến.
Em hãy đi nhưng không là để đến,
Cho bước chân làm nên cuộc quy hồi.
Thầy của Ta: Thiện Tâm tự lâu rồi,
Như cỏ hoa muôn đời yêu đồng nội,
Như tha hương đáy tim là nguồn cội,
Về chưa em, đặt Tam Bảo lên ngôi.
Lời trăm năm ngời kinh kệ trên môi,
Mầm Ta gieo đã đâm chồi Bát Nhã.
Và hôm nay hàng cây xòe tán lá,
Làm bóng râm vá lại vết thương đời.
Hiểu không em - niềm tĩnh lặng đất trời,
Có những chiều Ta chuông trống lên khơi,
Và em trong khói hương vời vợi…

VẦNG NGUYỆT CỔ  

Rồi cứ thế lung linh vầng nguyệt cổ,
Người trở về trùng ngộ bước Chân Như.
Thời gian ơi! Còn đó Vị Thiền Sư,
Bên Tháp Bửu một bóng Từ Thánh khiết!

Cánh chim nào sẫm hôn hoàng thê thiết,
Bể dâu nào sinh diệt sát-na tôi!
Người trở về vằng vặc ánh trăng soi!
Trong tỉnh thức - bạt luân hồi sanh tử.

Đóa Vi Tiếu làm hành trang cuộc lữ,
Áo vàng bay theo quá khứ thệ nguyền.
Áo trần vai nên vũ trụ trinh nguyên,
Nên tịch tịnh an nhiên là bản thể.

Người trở về nghe trần gian kể lể:
- Con về đâu lê mãi kiếp đời hoang?
Nốt nhạc vàng hòa cung bậc thênh thang,
Rơi xuống thế băng ngang dòng sinh diệt.

Nguyện lực xưa treo đầu cây vĩnh quyết
Người về đây minh triết ngập đường mây!
Tỳ kheo ơi! Con mượn chút hương bay,
Cho hậu thế nương đường ngay nhẹ lướt.

Đã bao lần chống chèo con nước ngược,
Đường về nguồn đầy vết xước chông gai.
Nay hiểu rằng: không dĩ vãng vị lai,
Buông bản ngã, chỉ ngay đây mà THẤY.

Sống thực tại, muôn đời sau vẫn vậy,
Không giáo điều, chỉ thận trọng chú tâm.
Pháp đến đi là câu chuyện nghìn năm,
Tâm bình thản xem thăng trầm biến hiện.
Viên Hướng

THẦY ĐI  2013
  
Trăng xưa rực sáng đường sương,
Phơi vàng nguyệt lộ cố hương thuở nào.
Bửu Long Thiền Trượng non cao,           
Hoàng Y lồng lộng một màu như nhiên.

Thầy đi mở cửa uyên-nguyên,
Hay về hạnh ngộ thế duyên bạt ngàn.
Thầy đi phụng hiến nhân gian,
Hay hoàn trả lại cung đàn vô thanh.
Viên Hướng

TIỄN SƯ PHỤ 2013

Thầy du hóa trong chiều rơi lặng lẽ,
Phi trường ơi! Bao kẻ giấu niềm đau!
Buồn hay vui cùng một nghĩa như nhau,
Đi hay đến vẫn một màu nguyên thủy.

Con đứng lại lòng bặt tăm ý nghĩ,
Cổng ngoài kia lồng lộng chiếc Hoàng Y.
Không - Thời gian làm nên cuộc chia ly,
Tâm phiêu lãng khóc phân kỳ ảo mộng.

Nắng vàng ôm từng bước chân đồng vọng,
Thầy mênh mông giữa trời đất mênh mông.
Phụng Hoàng bay còn rớt lại giọt KHÔNG,
Cho sông suối xuôi dòng chung biển cả.
                Viên Hướng

CÒN LẠI

Còn lại gì - duy nhất một tình thương
Bước tĩnh lặng qua vô thường nhân ảnh.
Ly rượu đời vẫn muôn màu sóng sánh
Vạn niên rồi ta lóng lánh vầng trăng
Viên Hướng


HOẰNG PHÁP  2014

Suốt dặm trường phiêu hốt âm vang.
Phiên khúc tan trong những nốt đàn.
Ôm giọt vàng Sống Trong Thực Tại*
Cội nguồn xưa gặp lại ... thênh thang.

Huyền chi* nào hạo đãng miên man
Nửa cánh nghiêng tứ hải bạt ngàn.
Người về từ thiên thu vạn đại   
Ngụm trà thơm tiêu sái nhân gian.
Viên Hướng
* "Sống Trong Thực Tại" & "Nụ Huyền chi" của Viên Minh.


CUỘC SỐNG MUÔN ĐỜI

Chúng sanh vạn kiếp chìm hư ảo
Hát mãi muôn đời điệu khổ đau
Trò chơi sinh tử còn thay áo
Tháng ngày biến dịch khúc ly tao.

Người đã về đây tự thuở nào
Thời gian giờ trả lại trăng sao.
Hương thầm Vi tiếu bay theo gió
Vui đời tịch tịnh ẩn trong nhau.
(Viên Hướng)

HỘI NGỘ

Nhập cuộc trần là tàng ẩn chữ Thương
Giữa cõi bụi hội trầm hương bạn hữu
Xin cảm ơn bài tương giao vĩnh cửu
Ngọt ngào ơi! Nay tụ giọt tâm ngời.


Biết nói gì dẫu năm tháng đầy vơi
Dẫu cho biển có tràn khơi sóng vỗ
Mình đã có trong nhau từ cổ độ
Nên bây giờ khúc tao ngộ miên miên.
Viên Hướng


XUÂN 2015

Xuân đến đi theo dòng trôi bất tận
Nốt nhạc lòng vẫn thuần khiết thanh tân.
Như vạn loài vốn thực tánh đế chân
Không đầu - cuối suốt hành trình vô lự.

Kiếp phù sinh mãi đa đoan tự sự
Được những gì sao ngự cõi nhị phân?
Vô thường ơi! Còn một tiếng chuông ngân!
Cho hưng phế vốn trong ngần - tịch tịnh.
Viên Hướng

TRĂNG

Trăng rớt bóng rung rinh lòng biển cạn
Sóng chênh chao như ảo mộng nghiêng đời.
Nước ôm trăng ngân vang lời kinh tạng
Hiện thực về ngày tháng vụt xa khơi.


Bao nhận thức xô vàng trăng đơn độc.
Vách thời gian che mù mịt chân trời
Đêm bạt ngàn lung linh chân đế ngọc
Sương mù giăng, trên dốc ... giọt thiền rơi.
Viên Hướng

TRÀ THIỀN 2019

Đã uống cạn chén đời
Vui thế sự đầy vơi
Cùng vầng trăng nguyên thủy 
Bửu Long một góc trời. 

Vang tiếng cười Thiền sư. 
Nhập vô thường cuộc lữ 
Thả trôi dòng vô tự 
Bên chung trà chân như. 
Viên Hướng



ĐÓN THẦY Melbourne 02.11.2019

Người nhẹ gót giữa muôn trùng cuộc lữ
Bên triền đời con mãi dõi đường mây
Bước đăng trình Người rực nắng về đây
Phút vô tận chao nghiêng trời hạnh ngộ.
Sóng còn vang nhạt màu trăng cổ độ
Người còn đi vàng rụng hạt nguyên sơ.
Hình bóng nào ẩn nguyệt giữa trang thơ
Cho gió thoảng ngát đôi bờ hữu hạn.
                                   Viên Hướng


TIỄN THẦY - Melbourne 06.11.2019

Mọi góc đời đã phơi màu cố quận
Thương ta bà bị thất lạc tiền thân
Nên tĩnh lặng Thầy khơi nguồn cố thổ
Bên hiên chiều con sũng giọt chuông ngân!
Giờ tiễn Thầy hay từng khắc tiễn con?
Bước chân qua là tuổi hạc hao mòn
Trôi về đâu trời thiên thu hội ngộ
Thầy gánh trần – con trĩu nặng lòng son!
                            Viên Hướng


NIỀM VUI Xuân Giáp Tý 2020
Viên Hướng

Niềm vui ẩn trong từng trang Pháp thoại
Nắng trầm hương soi ngời rạng hiên đời.
Nên mỗi ngày hớp từng ngụm đầy vơi
Cùng bạn lữ ven góc trời hải ngoại

Người đến đi bước chân hằng tự tại
Vô xứ rồi nên còn lại tình thương
Xác thân ơi - một chiếc quán bên đường
Đang chảy nhịp hát vô thường vi diệu

Ôi đất trời vang trường ca muôn điệu
Xuân dọc ngang tịch tịnh khắp thung triền
Cõi vô cùng! Đâu cũng cõi vô biên!
Người còn đó, như nhiên dòng vô ngại!

KÍNH DÂNG SƯ CHA 2020
Viên Hướng

Niềm vui ẩn trong từng trang Pháp thoại
Nắng trầm hương soi ngời rạng hiên đời.
Con mỗi ngày hớp từng ngụm đầy vơi
Cùng bạn lữ ven góc trời hải ngoại

Dẫu biết Cha đến đi trong tự tại
Vô xứ rồi chỉ còn lại tình thương
Dẫu xác thân - một chiếc quán bên đường
Con từng khóc mỗi lần nghe Cha bệnh.

Cười đi Cha! Con nhỏ này ngơ nghễnh!
Xuân đến rồi còn quay quắt chung chiêng!
Trần gian ơi đâu cũng cõi vô biên
Cha còn đó, đại gia đình vô ngã!


HẠT BỤI

Ta hạt bụi lắng trong niềm vạn cổ
Một chiều kia rơi vỡ giọt tình không
Em có thấy bên kia bờ hư ảo
Cõi phiêu bồng ẩn hiện gót thong dong
Em nào biết giữa tương phùng chia biệt
Gánh đời ta huyễn mộng kiếp sông hồ
Ôi ký ức mịt mù cơn địa chấn
Rêu phong dòng ảo hóa sóng lô nhô
Em diệu ảo tiền thân về lặng lẽ
Nụ cười trăng rơi vỡ một lời kinh
Trên dốc đứng bụi đời ta chợt thức
Hiện nguyên hình chân diện mục uyên minh.
Viên Hướng (2019)


Trăng ghé thăm quét nhầu soi lá nhớ,
Ta đứng đây bỡ ngỡ một ... Phương ... trời.
Cây chập choạng ôm hồn đêm đang thở
Ai nhắc tên mình trong gió ... trong thơ. *
Ba ngày xưa cứ gọi mãi.... Phương ơi!
Con của Ba rất dại khờ tội nghiệp!
Nhưng giờ đây Ba trùng lai tái kiếp.
Đối diện đời con vẫn thiệt .... ngu ngơ.
Viên Hướng

Buông vệt chiều chim đỗ bóng vuông sân
Chao đão cánh bên thềm lung linh nắng,
Còn lại gì cuối dòng phai tóc trắng
Nét son vàng hay dấu lặng lần khân.
Ảo vọng tàn trầm mặc tiếng chuông ngân
Đâu son thắm, đâu lặng vần nhân ảnh!
Trong trò chơi tịch trần phơi chân tánh
Yêu cuộc đời yêu cả lộ tái sanh.
Viên Hướng