Thursday, April 23, 2020

Ẩn nguyệt - Chân trời khát vọng - Ngồi quán sau mười lăm ngày giãn cách - Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi - Nguyện cầu - Trở Về (7 bài)

Ẩn nguyệt - Chân trời khát vọng - Ngồi quán sau mười lăm ngày giãn cách - Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi - Nguyện cầu - Trở Về (7 bài)


Ẩn Nguyệt


*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2020/04/27/lvt-%E1%BA%A9n-nguy%E1%BB%87t-th%C6%A1-l%C3%AA-v%C4%83n-trung-vn/

Hạt lệ vỡ như nửa vành trăng khuyết
Mắt hoàng hôn chìm đắm lụa sương mù
Em có thấy hồn tôi mây ngũ sắc
Những gam màu diễm tuyệt của thương đau

Hồn ẩn nguyệt bên đồi xưa mộng mị
Lá vàng phai chợt rụng buổi xuân thì
Em có thấy tình tôi dòng sông chảy
Buổi xanh hồng lục tím rũ nhau đi

Ôi ẩn nguyệt nửa vành như lệ vỡ
Suối quỳnh hương chảy thắm giấc mơ buồn
Môi phượng đỏ và sen hồng ngực biếc
Có bao giờ thắm lại đóa thanh tân

Em từ buổi thuyền trăng neo bến nguyệt
Tôi lều mây giăng mấy sợi thơ chiều
Thơ vẫn chảy giữa vô cùng bất tuyệt
Em linh hồn ẩn nguyệt có tan theo?
Lê Văn Trung
25. 04. 20



CHÂN TRỜI KHÁT VỌNG

Ta về đọc lại bài thơ cũ
Trên vách tường xưa đã phủ rêu  
Ai khắc nỗi đau vào trong đá
Trăm năm lệ đẫm mấy trang Kiều

Ta về âm vọng hồn trăng cũ
Thuở tóc còn xanh mộng rất hồng
Để biết qua muôn ngàn dâu bể
Vẫn còn hiu hắt nỗi chờ mong

Ta về soi bóng ta tiền sử
Con vượn đầu non hú gọi người
Đâu đó trong niềm đau thiên cổ
Còn nguyên giọt máu vẫn hồng tươi

Ta về tay gõ vào bia đá
Thức dậy đi nào tro bụi ơi
Ai kéo hồi chuông chiều gióng dã
Tiếng rền chao động bóng mây trôi

Ta về lạ lẫm trăng huyền sử
Phố chợ lao xao tháng tiếp ngày
Bên đàng rộn rã chân trời mới
Đường nào nhân loại hướng tương lai.
                                    Lê văn Trung
Viết trong mùa đại dịch Chinavirus 23. 03. 20

Ngồi Quán Sau Mười Lăm Ngày Giãn Cách

*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2020/04/25/lvt-ng%E1%BB%93i-qu%C3%A1n-sau-m%C6%B0%E1%BB%9Di-l%C4%83m-ng%C3%A0y-gi%C3%A3n-c%C3%A1ch-th%C6%A1-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-v%C4%83n-trung-vn/

Nhìn cô chủ quán buồn se sắt
Ta thấy đời ta chẳng khác gì
Sự sống bao trùm quanh nỗi chết
Lệ nào đong hết nỗi phân ly

Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Cô khóc hay là ta khóc ai
Giọt cafe quạnh như màu máu
Nhỏ xuống trần gian tiếng thở dài

Quán vắng hay lòng ta hoang vắng
Người đã xa, tình cũng quá xa
Đất trời lặng ngắt như bia mộ
Và bóng ta ngồi như bóng ma

Quán vắng hay lòng ta mờ đục
Chẳng thấy nhau và không nhìn nhau
Đất trời hiu hắt như hoang mạc
Ta buồn nghe máu vỡ niềm đau

Thôi cô chủ quán ta đi đây
Bàn ghế lặng câm lời chia tay
Mộ địa đời nhau ai vừa lấp
Bỏ lại đìu hiu hạt cát này.
Lê Văn Trung
24.04.20

Người Trở Về Hẹn Tiếp Cuộc Ra Đi

*http://www.art2all.net/tho/levantrung/nguoitrovehentiepcuocradi.html
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Khi người trở về với bước chân đã ngàn dặm phiêu bồng
Mỏi Mệt và Hân Hoan
Khổ Đau và Hạnh Phúc

Không gì đẹp bằng màu năm tháng úa phai trên chiếc áo sờn rách trăm nẻo đường xuôi ngược
Người trở về lời hát mặn trên môi
rơi bầm như giọt lệ
Người trở về đăm đắm mắt hoàng hôn bóng quê nhà xa khuất

Không gì đẹp bằng bước chân lãng du như màu mây viễn xứ
Cứ trôi hoài không kịp chuyến đò ngang
Người trở về dòng sông xưa đã khô nhưng lòng nhau xin đừng cạn
Ôi không có gì đẹp bằng bóng một người ngồi đợi cuối bờ dâu
Tóc trắng bạch vân mà lòng dâu xanh biếc
Người trở về như con tàu réo vang hồi còi thiên cổ đánh thức lòng đêm
Còn ai chăng giữa sân ga không đèn
Tóc buông xỏa suốt mấy mùa thu chảy tràn hồn thiếu phụ
Ôi có gì đẹp bằng đôi mắt màu trăng mùa nguyệt lặn
Chìm trong mây còn níu bóng lụa vàng

Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi.
Lê Văn Trung


NGUYỆN CẦU

Tôi đang sống cùng linh hồn sỏi đá
Nghe điêu tàn bên gỗ mục rong rêu
Tôi đang thở bằng sương chiều lạnh giá
Bằng muộn phiền trong say tỉnh liêu xiêu

Hỡi anh em cõi phù sinh khánh tận
Xin nguyện cầu cho trái đất hồi sinh
Hỡi anh em bên vực bờ sinh tử
Xin rung chuông đánh thức trái tim mình

Tôi đang sống bằng máu xương thương tật
Bằng linh hồn vỡ vụn những niềm đau
Tôi hít thở cả bầu trời nhiễm độc
Và mỏi mòn cả những giấc chiêm bao

Chim bỏ rừng
Rừng không cây chim đậu
Rừng cháy khô
Sông suối cũng trơ lòng
Chuyến đò nhân gian thôi đành mắc cạn
Kinh nguyện cầu xin nối lại bờ sang.
Lê Văn Trung


TRỞ VỀ I
 

Rồi như chiếc lá rơi về cội
Xin bón tình ta xuống ruộng đời
Chút máu xương này là tro bụi
Sẽ hòa tan vô lượng đất trời

Còn tiếc thương gì hương sắc cũ
Một hồn du tử bóng trăng soi
Thênh thang nẻo hạnh hồi chuông nguyện
Ánh nguyệt nghìn xưa nở trắng đồi.

Rồi như con nước nhập trùng dương
Vỗ nhịp ngàn năm dẫu phím chùng
Ta hát trường ca từ vô thỉ
Vui cùng vạn hữu đến vô chung.

Đã biết ra đi là trở lại
Thì tiếc gì thân tứ đại này
Thênh thang nẻo hạnh cùng mây trắng
Một hồn du tử gió sương bay.
Lê Văn Trung

TRỞ VỀ II
 

Như mây đầu núi giăng sương trắng
Tan hợp từ trong mỗi sát na
Trăm cuộc đầy vơi tuồng ảo mộng
Về đâu? Đâu cũng chốn quê nhà!

Bỏ lại bên bờ bao huyễn tưởng
Thuyền mây nhẹ lướt sóng bình an
Ngàn khơi diệu hữu từ con sóng
Muôn đời vẫn vỗ tự hồng hoang

Chiếc áo phù hoa là hư ảnh
Rũ sạch phong trần, gội tuyết sương
Một màu trăng sáng hồn du tử
Huyền Không thanh thoát một hồi chuông.
Lê Văn Trung

TRỞ VỀ III
 
Ta về
Lều cỏ
Trăng hòa nguyệt
Hồn mây
Du tử
Lạnh đồi sương
Đèn soi
Thắp lá rừng không hết
Gió ngàn trong vắt từng hồi chuông

Con chim gõ kiến bên đồi vắng
Tiếng mõ công phu nhịp nhịp đều
Gọi ta như gọi miền thinh lặng
Thôi kiếm tìm giữa đám rong rêu.

Ôi lòng ta trải như sương mỏng
Thảm rêu mềm mượt giấc bình an
Trăng sáng hay hồn ta tỏa nguyệt
Hay trăng vừa nở đóa sen vàng!

Lê Văn Trung



TRỞ VỀ IV

Hãy thắp giùm tôi lời khấn nguyện
Trầm hương khói tỏa quyện hồi chuông
Con đường sinh diệt dài vô tận
Hạt bụi tồn vong trở lại nguồn

Ra đi là trở về vô ngã
Là buông bỏ hết mộng phù vân
Đường sương nẻo gió ung dung bước
Ánh nguyệt minh châu tỏ sáng dần

Ra đi là trở về nguyên ủy
Ba ngàn thế giới cũng đồng quy
Là giữa trùng trùng vô lượng kiếp
Còn nguyên hạt bụi giữa huyền vi
Lê Văn Trung


TRỞ VỀ V

Tôi đang gặp lại tôi rồi
Dưới mây thiên cổ tôi ngồi như nhiên
Rũ trôi hạt bụi ưu phiền
Xa bờ ảo vọng, xa miền chiêm bao

Tôi đang quay lại từ đầu
Nơi tôi là hạt bụi nào trong tôi
Bỏ buông những giấc mơ đời
Thênh thang cuộc lữ, biển trời ung dung

Sớm mai uống ngụm sương hồng
Chiều nghiêng vách đá lót lòng trái sim
Lắng nghe ríu rít lời chim
Lá nghiêng màu biếc ru mềm giấc khuya

Tôi đang đi - Tôi đang về
Màu mây thiên cổ còn bay cuối trời.

Lê Văn Trung

TRỞ VỀ VI

*https://www.huongdaoonline.net/2020/04/tro-ve-vi/
Rồi ra bỏ cuộc chơi này
Ta về với cỏ với cây nội đồng
Một hồn du tử thong dong
Thơ soi bóng nguyệt
Mây lồng màu trăng

Ném bay một nhúm bụi hồng
Mở khung cửa hẹp
Khép vòng tử sinh

Rồi ra bỏ lại nhân gian
Ta về tắm gội hồng ân đất trời.
Lê Văn Trung


Trở Về 7
 
Thấy trong hạt bụi dấu ngày tôi đi
Thấy tôi cuộc thế gian này
Một vòng sinh tử vần xoay phận người
Thấy tôi dòng ngược dòng xuôi
Vẫn chưa thoát khỏi nẻo đời lầm mê
Nghìn xưa trong hiện kiếp này
Về đâu giữa cõi lưu đày trần gian
Từ trong hạt bụi điêu tàn
Hiện ngày đi đã thong dong cõi về.

Lê Văn Trung

Như Chút Mây Bay – Những Bài Thơ Tình Viết Muộn - Những Đoản Khúc Rời – Những Đoản Khúc Rời - Những Dòng Sông Tôi Và Em - Niềm Vui Nỗi Nhớ Ngậm Ngùi

Như Chút Mây Bay – Những Bài Thơ Tình Viết Muộn - Những Đoản Khúc Rời – Những Đoản Khúc Rời - Những Dòng Sông Tôi Và Em - Niềm Vui Nỗi Nhớ Ngậm Ngùi


NHƯ CHÚT MÂY BAY
Một ngày anh về thăm ngôi nhà chúng ta
Ở bên kia thành phố
Là ngày cuối cùng anh bỏ đi

Mong được thấy em còn nguyên nụ cười
Tuổi lớn khôn đầy tay mộng ước
Em ngủ bình yên trong hầm núp đạn
Mơ chuyện thanh bình hoa gạo đỏ bên sông
Một sớm mùa xuân em sẽ theo chồng
Như chuyện mẹ cha hai mươi năm trước.
Mong được thấy mẹ anh ngồi bên bếp lửa
Hơ ấm đôi tay gầy guộc nhăn nheo
Vẫn mong đợi một ngày nào yên ổn
Vun nương khoai, nhen khói ấm mái tranh nghèo
Mong được thấy cha anh mỗi sáng
Uống chén trà thơm ngâm vài câu thơ
Dầu tuổi đã chất chồng đầy dâu biển
Lòng vẫn còn tươi những nỗi đợi chờ

                  ***
Em có tưởng một ngày anh trở lại
Là ngày anh vĩnh viễn ra di
Vì hy vọng mẹ cha
Vì nụ hồng em mơ ước
Cũng mịt mù trăm cõi xa xôi
Chắc là em sẽ già cùng chờ đợi
Chắc là mẹ sẽ chết cùng cỏ cây
Và cha anh cũng không còn ở lại

Cõi đời anh đành như chút mây bay.
Lê văn Trung (Blao 1969)



NHỮNG BÀI THƠ TÌNH VIẾT MUỘN

Bài 12
gói không kín được nỗi buồn trong tim
biết ta thao thức kiếm tìm
biết ta đau đáu nỗi niềm quê xa
ta say mà em lệ nhòa
mắt môi đời cũng phôi pha ráng chiều
ta chìm trong cõi tịch liêu
nghe hơi rượu đắng hắt  hiu chảy buồn
từ em nhận ta làm chồng
là em gánh cả bềnh bồng đời ta
thôi đành còn chút lòng thơ
gửi em là gửi tóc tơ của tình.

Bài 18

Con tàu nào cũng về ga cũ
Kéo theo đời những chiếc toa không
Anh rồi cũng từng ngày dang dở
Trên nền xưa rêu bám tình buồn

Và mùa xưa rụng lá thu đông
Anh trơ trụi nhánh cành trơ trụi
Và em xưa quần lụa áo hồng
Giờ chợt cũng ngày xanh quá vội
Góc phố cũ một lần trở lại
Đời đìu hiu như tiếng thở dài
Dòng sông đã một lần không chảy
Như tình mình chết giữa thiên tai
Ai cũng một đôi lần lầm lỡ
Anh lỡ lầm suốt cuộc trăm năm
Con tàu đã trở về ga cũ
Linh hồn anh là những toa buồn.
                               Lê Văn Trung


NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI

28
(Nhân ngày trở về mặt đất)
Có một ngày người đã được sinh ra
Chân chạm đất và bắt tay mặt trời
Sững sờ với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng
Và bất chợt như con thuyền ngược sóng
Đi một đời chưa hết nỗi hoang mang
Và có một ngày người đã được sinh ra
Như viên đạn bắn xuyên lòng vũ trụ
Cơn địa chấn trên ngực người thiếu nữ
Nỗi đớn đau mềm vàng lụa áo thi ca
Mặt đất muộn phiền
Và những cánh hoa
Chưa kịp nở sao tàn phai quá vội
Người đến như chiều
Về như đêm tối
Ở lại cùng vô tận cõi hoang vu
Người đã được sinh ra hay chỉ bất chợt quay về
Và thảng thốt thấy mình như khách lạ
Mặt đất nào một thuở bỏ ra đi
Cõi đời nào chìm khuất những cơn mơ
Có đôi mắt của nghìn thu diệu vợi

Người trở về
Hay nối tiếp cuộc phân ly
Sững sốt với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng.
Sài Gòn 30.03.2017 - Lê Văn Trung



29
Thôi đừng mưa nữa ơi chiều
Đừng làm ướt cả cánh diều tuổi thơ
Đừng làm ướt nhòe cơn mơ
Đừng rơi lạnh buốt đôi bờ vai ngoan
Đừng giăng giăng đừng miên man
Đừng chiều trong mắt úa hoàng hôn tôi
Thôi đừng giọt, thôi đừng rơi
Đừng gieo tí tách buồn ơi là buồn
Đừng cuồn cuộn, đừng tuôn tuôn
Để bàn chân chạm qua hồn lặng im
Thôi đừng mưa nữa ơi tình
Mưa xa xăm, mưa dặm nghìn buồn tênh
Từng sợi nhớ nối sợi quên
Và thơ cũng chảy lênh đênh theo người

Thôi đừng mưa nữa mưa ơi
Hồn tôi hòa giọt lệ trời về đâu?


44
Ta thèm khát mở toang bờ bến la
Cửa tồn sinh em nỡ khép sao đành
Ngày sắp tắt bóng chiều rơi hối hã
Đừng vội vàng khâm liệm cõi tình xanh.

45
Lòng bỗng dưng như gió giao mùa
Tình vừa chớm lạnh vừa giăng mưa
Lá của mùa xưa vàng quá đổi
Chưa đành rụng xuống giữa cơn mơ.

SG. 10. 04. 17

47

Tôi thấy người như một giọt sương
Tôi uống người như ly rượu hồng
Giọt sương huyền hoặc từ đôi mắt
Ly rượu thơm từ đôi môi ngon
Tình không phai men tình say hương
Cơn mơ trần gian sao hoang đường
Ai đem nhuộm cả vào đôi mắt
Màu của thiên thu của vạn trùng
Hay người là hoa đêm dạ lan
Hay người là sen mùa hạ vàng
Ngàn năm tóc rối bời cơn mộng
Còn đây nguyên sơ màu thanh tân

Và người như là dòng suối trăng
Tình người thơm như đêm nguyệt hồng
Tôi kết thơ nghìn con thuyền mộng
Tôi xuôi theo dòng người mênh mông.

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18110
52

Có những sớm mai ngồi một mình
Ta nghe trong trời đất lặng thinh
Có bàn chân chạm vào trong gió
Có mùi hương tỏa vào nhớ quên

Hình như tóc rối vàng sân trường
Ta thấy mắt ai mù mưa sương
Và bóng ai qua vườn xanh cũ
Bé bỏng trinh nguyên một đóa hồng

Ta đã ngồi đây năm mươi năm
Ta đã chờ đây nghìn đêm rằm
Trời ơi mỏng quá hồn nhung lụa
Trời ơi nôn nao tình nguyệt cầm

Em về một sớm thu vừa biếc
Ta ngồi chờ nghe mùa hạ vàng
Ai rót mật ngời vào trong mắt
Ai uống lệ ngời lên môi ngoan

Năm mươi năm ta ngồi một mình
Năm mươi năm trời đất lặng thinh
Có đợi chờ không mà quay quắt
Mà sao lồng lộng gió mông mênh.

53
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Dẫu rất mong manh tình em như sương mỏng
Như mây phai mờ mịt mấy phương người

Như chiều vàng, vàng úa bóng chiều rơi
Như sông lụa đã hanh chìm bãi vắng
Tôi mãi đi dù gập ghềnh lận đận
Dù máu xương mòn mỏi, dù rách vá tả tơi

Dù "em vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
"Dù nước mắt có dăm lần chảy ngược
Dù nước mắt đã tím bầm gan ruột
Em nén chìm để giấu một niềm đau

Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Để hiểu được đâu là chân dung cuộc sống
Đã vẽ nên từ những nghiệt ngã đời người

Đã vẽ nên từ những đau xót ngậm ngùi
Chân vẫn bước dù bao lần vấp ngã
Máu vẫn sôi dù dòng chia trăm nhánh lạ
Tôi đi về ánh sáng trái tim em
Tận vô cùng thăm thẳm cuối trời đêm
Ôi ánh sáng nhiệm mầu của tình yêu vĩnh cửu.

54
Thế nào rồi em cũng trở về nơi cõi riêng của em
Trong căn phòng với bốn bức tường khép kín
Em nhốt hạnh phúc mình với nỗi hân hoan không thể tan lìa không thể sẻ chia

Ôi hạnh phúc đơn sơ thế mà tôi không thể
Ôi niềm vui đơn sơ thế mà tôi không có
Cửa vẫn khép hờ nhưng không bao giờ mở
Để em nhìn ra khoảng trời im vắng ngoài kia
Để em nhìn ra những kỹ niệm hơn bốn mươi năm lặng lẽ đi, về

Và những câu thơ tôi ướt mềm cơn mưa mùa đông
Và cả hồn tôi lơ lững giữa vô cùng
Không thể đậu trên một nhành xanh cũ
Những cánh hoa ngày xưa bây giờ tàn rũ
Em có bao giờ tưởng nhớ một mùi hương?


Em có bao giờ qua vườn cũ xưa không?
Nơi nước mắt đã nhòe trong ký ức
Nơi linh hồn em đã một lần thổn thức
Mối tình đầu không thể gọi tên nhau
Em có bao giờ?
Không!
Em đã lãng quên trong mịt mù nỗi nhớ
Và trong căn phòng em phong kín cả lòng xưa
Em cất giữ niềm vui riêng như cõi đời này vẫn vậy
Của riêng em và với một người
Tôi trọn đời hun hút giữa mù khơi.
                              Lê Văn Trung



NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI
Người gom hết gió ươm thành bão
Thối suốt tình tôi những trận cuồng
Bão xoáy trăm năm vùng hư ảo
Cho mờ cho khuất cõi hư không

Rừng tôi cũng xác xơ từ ấy
Ghềnh đá trơ buồn những vết rêu
Có con chim lạ từ thiên cổ
Trước nỗi điêu tàn rụng tiếng kêu

Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt tiếng kêu buồn máu đỏ tươi
Và thơ từ đó vàng như lá
Nhuộm cả không gian nỗi nhớ người
Gió bão réo hoài cơn mộng dữ
Sông tôi vỡ sóng xót thương bờ
Thương hải chập chùng thương tiếp hải
Nát nhàu cùng tận những cơn mơ

Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt những cơn mơ giạt cuối ghềnh
Bỗng thấy bóng mình hiu quạnh quá
Vật vờ trôi giữa những lênh đênh.

Lê Văn Trung


 NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI 

Nhung Lê phổ với tựa đề NHƯ LỜI CỦA KHÓI SƯƠNG.

*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2019/11/24/lvt-nh%C6%B0-ng-%C4%91oa-n-khu-c-r%C6%A1-i-th%C6%A1-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-v%C4%83n-trung-vn/

Lòng đôi khi buồn hơn giấc mơ
Tình đôi khi vàng như lá khô
Áo ai vàng quá! Vàng thu quá!
Mắt ai buồn ơi! Buồn như thơ
Mùa chớm phai, tình đi không về
Chiều hoang vu qua hồn heo may
Tôi đốt lá chiều hong nỗi nhớ
Sợi khói còn vương trên bàn tay

Ai hát ngoài kia lời kinh buồn
Hiu hắt như lời của khói sương
Người bỏ người đi đành đoạn quá
Tình bỏ tình đi không xót thương
Lòng đôi khi buồn cung nhị hồ
Tình đôi khi chùng câu nam ai
Thuyền đi đau buốt từng con sóng
Người đi đau buốt hồn trăng xưa
Đường người đi, đường qua mấy sông
Chiều người đi, chiều trôi mấy dòng
Thấy chăng trên xác bài thơ cũ
Đọng giữa tang thương giọt máu hồng.
                                 Lê Văn Trung


NHỮNG DÒNG SÔNG TÔI VÀ EM
Là dòng sông chảy ngậm ngùi trong thơ
Bóng tôi và bóng con đò
Bóng trăng lạnh phía mịt mờ bóng chim

Dòng sông nào chảy qua em
Là dòng sông của nhớ quên chập chùng
Bóng em và bóng mây buồn
Cứ trôi phiền muộn qua hồn sông trôi
Những dòng sông chảy qua tôi
Chở vào ảo vọng qua đời tàn phai
Hoang vu lau sậy hao gầy
Có nghe sóng gọi bên này bờ quên

Những dòng sông chảy qua em
Chở vào bèo bọt nổi chìm đời nhau

Sông ơi sông chảy về đâu
Mà chưa qua hết bể dâu cuộc tình
                            Lê Văn Trung

 NIỀM VUI NỖI NHỚ NGẬM NGÙI

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18181
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung

Có đôi khi lòng cũng chợt vui
Chợt nôn nao nhớ cả đất trời
Nhớ ly rượu cháy nồng cơn mộng
Nhớ người đã phụ cuộc tình tôi

Lòng đôi khi nhớ cả nỗi buồn
Nhớ người xỏa tóc chiều bên sông
Nhớ đôi môi tím lời câm lặng
(Chôn lời phụ bạc chết trăm năm)

Và đôi khi lòng cũng muốn quên
Dòng máu buồn chảy ngược trong tim
Và hồn thơ rối bời như tóc
(Tóc người rối mãi cuộc tình duyên)

Lòng đôi khi muốn khép lại chiều
Thắp đời mình ngọn nến hoang liêu
Gõ mãi vào tim lời lạnh buốt
Từng hồi chuông rụng tiếng chim kêu

Và đôi khi lòng cũng chợt vui
Ta như giọt rượu cháy môi người
Và đôi khi lòng buồn quá đổi
(Trời đất nhìn ta cũng ngậm ngùi)
                      Lê Văn Trung