BÊN ĐỜI BÓNG XẾ
Em nhuốm hoàng hôn ngày bóng xế
Tìm chi trong tiếng vịt kêu chiều
Ta trở về nghe rừng lá đổ
Đỉnh núi đời ta đứng quạnh hiu
Tìm chi trong tiếng vịt kêu chiều
Ta trở về nghe rừng lá đổ
Đỉnh núi đời ta đứng quạnh hiu
Em thấy chăng ta con thú lạ
Linh hồn trầy sướt mộng phù hoa
Ta hú vang rừng mưa thác lũ
Tang thương máu dội sóng giang hà
Linh hồn trầy sướt mộng phù hoa
Ta hú vang rừng mưa thác lũ
Tang thương máu dội sóng giang hà
Ta xé lật từng trang bi sử
Chẳng thấy gì trong những mất còn
Trái đất cư tang, ngày tận thế
Phế hoang đền miếu cũ điêu tàn
Chẳng thấy gì trong những mất còn
Trái đất cư tang, ngày tận thế
Phế hoang đền miếu cũ điêu tàn
Sông suối trơ lòng ghềnh đá lỡ
Ôi dòng nhân thế chảy về đâu
Ta chảy về đâu mà khô kiệt
Nghìn năm cát đá ngậm ngùi nhau
Ôi dòng nhân thế chảy về đâu
Ta chảy về đâu mà khô kiệt
Nghìn năm cát đá ngậm ngùi nhau
Ta chảy về đâu mà suối lệ
Máu lềnh tanh suốt những oan khiên
Em đứng bên đời ta bóng xế
Hái nhánh sầu xuân đã vội tàn
Máu lềnh tanh suốt những oan khiên
Em đứng bên đời ta bóng xế
Hái nhánh sầu xuân đã vội tàn
Ta về khai mộ tìm xương cốt
Thuở mộng ngày xanh chết tội tình
Ta thấy hồn ta còn vất vưởng
Những dòng hư tự phủ rêu xanh
Thuở mộng ngày xanh chết tội tình
Ta thấy hồn ta còn vất vưởng
Những dòng hư tự phủ rêu xanh
Ta về như một kẻ vô danh.
Lê Văn Trung
Hội Ngộ Sau Cùng
1.
Tôi lăn xuống dốc tôi ngồi
Cười vui như thể đất trời đang vui
Trăm năm tôi gặp tôi rồi
Còn nguyên tôi một con người trần gian
Ma cùng quỷ cũng ca vang
Thánh thần nhảy múa tàng tàng tỉnh say
Tôi lăn lông lốc lăn quay
Đường muôn vạn dặm tôi xoay tít mù
Rồi đây cuối dốc tôi ngồi
Nhìn tôi em có ngậm ngùi không em?
2.
Tôi lăn xuống dốc im lìm
Như hòn đá nhỏ tôi chìm trong tôi
Tiếng lăn như tiếng rã rời
Lăn trầm như thể tôi rơi bóng chiều
Lạnh buồn một tiếng chim kêu
Tôi lăn xuống nỗi đìu hiu đời mình
Em ngồi trong cõi vô minh
Thấy chăng tôi mãi rơi nhanh xuống đồi
3.
Để rồi tôi gặp được tôi
Giọt sương hoạn nạn thở dài buồn tênh
Tôi lăn qua thác qua ghềnh
Vết thương muôn kiếp đau tình nhân gian
Em xưa đứng tận non ngàn
Nhìn tôi cuối dốc - tôi đang trở về
Đường muôn ngàn dặm lê thê
Người xa người giữa u mê chợ chiều
Tôi lăn xuống nỗi đìu hiu
Tiếng lăn như thể tiếng kêu đoạn trường
4.
Tôi lăn qua cõi vô thường
Chút tro bụi nhẹ rơi buồn về đâu
Có người mãi tận nghìn sau
Vết thương tê buốt thương đau cội nguồn
Càn khôn nhật nguyệt vuông tròn
Chốn nào hội ngộ sau cùng, chờ nhau
Tôi lăn xuống vực ghềnh sâu
Đời đời kiếp kiếp rơi vào cõi không.
Lê Văn Trung
(tạp chí Khởi Hành, Mỹ, 2006)
1.
Tôi lăn xuống dốc tôi ngồi
Cười vui như thể đất trời đang vui
Trăm năm tôi gặp tôi rồi
Còn nguyên tôi một con người trần gian
Ma cùng quỷ cũng ca vang
Thánh thần nhảy múa tàng tàng tỉnh say
Tôi lăn lông lốc lăn quay
Đường muôn vạn dặm tôi xoay tít mù
Rồi đây cuối dốc tôi ngồi
Nhìn tôi em có ngậm ngùi không em?
2.
Tôi lăn xuống dốc im lìm
Như hòn đá nhỏ tôi chìm trong tôi
Tiếng lăn như tiếng rã rời
Lăn trầm như thể tôi rơi bóng chiều
Lạnh buồn một tiếng chim kêu
Tôi lăn xuống nỗi đìu hiu đời mình
Em ngồi trong cõi vô minh
Thấy chăng tôi mãi rơi nhanh xuống đồi
3.
Để rồi tôi gặp được tôi
Giọt sương hoạn nạn thở dài buồn tênh
Tôi lăn qua thác qua ghềnh
Vết thương muôn kiếp đau tình nhân gian
Em xưa đứng tận non ngàn
Nhìn tôi cuối dốc - tôi đang trở về
Đường muôn ngàn dặm lê thê
Người xa người giữa u mê chợ chiều
Tôi lăn xuống nỗi đìu hiu
Tiếng lăn như thể tiếng kêu đoạn trường
4.
Tôi lăn qua cõi vô thường
Chút tro bụi nhẹ rơi buồn về đâu
Có người mãi tận nghìn sau
Vết thương tê buốt thương đau cội nguồn
Càn khôn nhật nguyệt vuông tròn
Chốn nào hội ngộ sau cùng, chờ nhau
Tôi lăn xuống vực ghềnh sâu
Đời đời kiếp kiếp rơi vào cõi không.
Lê Văn Trung
(tạp chí Khởi Hành, Mỹ, 2006)
Khi Đứng Bên Này Sông Thu Bồn
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Cây cổ thụ trơ cành khô cháy rụi
Quán tranh buồn xơ xác vách phên tre
Dòng sông vắng cụm bèo trôi dờ dật
Làng thôn xa lành lạnh khói sương mờ
Trên lối cũ vườn hoang cây cỏ mọc
Con chim buồn bóng lặng hút trong mưa
Anh đứng đợi bên này sông bến cũ
Thật đìu hiu mây khói gợi ưu phiền
Chắc bây giờ phương trời xa biền biệt
Mẹ già nua lòng dõi đợi trăm miền
Thương dòng nước tội tình cây cổ thụ
Mấy năm rồi không một kẻ qua sông
Đêm trầm tịch rợn người nghe gió hú
Mái tranh nghèo lạnh ngắt buổi tàn đông
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Thương nhớ lắm nhưng làm sao nhắn gửi
Dòng sông buồn con nước có mang đi.
Lê Văn Trung
(tạp chí Bách Khoa 1970)
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Cây cổ thụ trơ cành khô cháy rụi
Quán tranh buồn xơ xác vách phên tre
Dòng sông vắng cụm bèo trôi dờ dật
Làng thôn xa lành lạnh khói sương mờ
Trên lối cũ vườn hoang cây cỏ mọc
Con chim buồn bóng lặng hút trong mưa
Anh đứng đợi bên này sông bến cũ
Thật đìu hiu mây khói gợi ưu phiền
Chắc bây giờ phương trời xa biền biệt
Mẹ già nua lòng dõi đợi trăm miền
Thương dòng nước tội tình cây cổ thụ
Mấy năm rồi không một kẻ qua sông
Đêm trầm tịch rợn người nghe gió hú
Mái tranh nghèo lạnh ngắt buổi tàn đông
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Thương nhớ lắm nhưng làm sao nhắn gửi
Dòng sông buồn con nước có mang đi.
Lê Văn Trung
(tạp chí Bách Khoa 1970)
TRỌN ĐỜI CHƯA VIẾT NỔI MỘT CÂU THƠ
Đừng nhầm gọi ta là thi sĩ
Trọn đời chưa viết nổi một câu thơ
Cũng đừng bảo là cái thằng thất chí
Sống ngu ngơ giữa xuôi ngược xô bồ
Trăm vận rủi vận mai ở đời ai biết
Hiểu làm sao mà em bỉu môi cười
Biết rồi ra chắc ai còn ai mất
Ta vẫn ung dung tin có chuyện đất trời.
Ta vẫn nói vẫn cười vẫn đi vẫn đứng
Chớ tưởng rằng ta cái thứ lông bông
Cái thứ điên điên dại dại tàng tàng
Mà không hiểu chuyện lỡ bồi sông biển
Ta vẫn biết cõi nào ta sẽ đến
Dù đau lòng nói nhỏ với em thôi
Vì em hỡi ta vô cùng hổ thẹn
Sống trăm năm uổng phí một con người
Bởi đến đó là cuối đường tuyệt lộ
Súng gươm đành gỉ sét ngậm ngùi quên
Ôi nhật nguyệt muôn đời sao thấu tỏ
Một câu thơ ta viết mãi không thành.
Lê Văn Trung
Tôi vẫn thường nghe những giai điệu mượt mà của mỗi sớm mai
Nghe rất nhẹ tiếng của bình minh xao động
Phía xa vời vàng óng những viền mây
Nghe gió giật mình rung những vòm cây
Màu xanh thẳm như màu xanh thiếu nữ
Có đôi chim sâu đang thì thầm bên tổ
Chiếc mỏ cong mềm âu yếm gọi liu riu
Cho dẫu đất trời có xa thẳm bao nhiêu
Thì vũ trụ vẫn gói tròn trong chiếc tổ
Tôi chợt nhận ra rằng không có gì bé nhỏ
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ !
Tôi cứ hay nôn nao quay quắt đợi chờ
Những buổi sớm hoa trong vườn đua nở
Những bông hoa là những linh hồn của nghìn năm ở lại
Cùng nhân gian tô thắm những gam màu
Với những đôi bướm vàng đang tình tự yêu nhau
Làm rung nhẹ trái tim đang rạng ngời nắng biếc
Đôi cánh chập chờn vờn nhau trong trò vui tình yêu diễm tuyệt
Như những thiên thần về ru giữa chiêm bao
Ngàn buổi yêu nhau là ngàn giây phút nhiệm mầu
Vườn địa đàng
Đây bài thơ vi diệu
Tôi chợt nhận ra rằng hương sắc đời ngàn năm vĩnh cửu
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ!
Những buổi sớm hoa trong vườn đua nở
Những bông hoa là những linh hồn của nghìn năm ở lại
Cùng nhân gian tô thắm những gam màu
Với những đôi bướm vàng đang tình tự yêu nhau
Làm rung nhẹ trái tim đang rạng ngời nắng biếc
Đôi cánh chập chờn vờn nhau trong trò vui tình yêu diễm tuyệt
Như những thiên thần về ru giữa chiêm bao
Ngàn buổi yêu nhau là ngàn giây phút nhiệm mầu
Vườn địa đàng
Đây bài thơ vi diệu
Tôi chợt nhận ra rằng hương sắc đời ngàn năm vĩnh cửu
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ!
Lê Văn Trung
Bài thơ cho 50 năm đã qua.
Bài thơ cho 50 năm đã qua.
No comments:
Post a Comment