ĐẤT VÀ THƠ HÒA LỆ MÁU DÂNG ĐỜI
*https://www.banvannghe.com/a4194/tho-le-van-trung
*http://www.phamcaohoang.com/2018/04/547-tho-le-van-trung-at-va-tho-hoa-le.html
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Lòng khoan dung như cây cỏ ven bờ
Nghe con dế gáy xa hồn sương mỏng
Và tình em ngũ sắc nở vào thơ
Thương hoa khế tím chiều rơi nỗi nhớ
Thương hàng cau xanh tóc thuở yêu người
Thương con quốc gọi tình mùa mưa lũ
Thương bàn tay vói mộng cuối chân trời
Không chỉ yêu em ta còn yêu đá sỏi
Sớm lên đồi chiều lội suối bình yên
Thương con cá bơi xuôi con còng bò ngược
Thương đời mình, thương cát sỏi không tên
Ta từng buổi vai gầy phơi nắng gắt
Cúi hôn từng cọng cỏ lạnh hơi sương
Xin ôm cả đất trời cả hồn thu biếc
Lá xanh vì nhuộm máu buổi tai ương
Không chỉ yêu em ta còn yêu khe suối
Từ ngàn xa réo gọi những dòng sông
Em xỏa tóc gội đầu hong nắng mới
Và nỗi đau xưa thành sẹo trong hồn
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời
Xin dâng cả trái tim còn nóng hổi
Thuở tình xanh men rượu ngọt môi người
Lê Văn Trung (từ blog Phạm Cao Hoàng)
Từ ngàn xa réo gọi những dòng sông
Em xỏa tóc gội đầu hong nắng mới
Và nỗi đau xưa thành sẹo trong hồn
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời
Xin dâng cả trái tim còn nóng hổi
Thuở tình xanh men rượu ngọt môi người
Lê Văn Trung (từ blog Phạm Cao Hoàng)
DẪU CÓ "QUÊN ĐI"
Dẫu có quên đi, chiều vẫn mưa
Mùa thu buồn quá cũng chưa về
Mà sao vàng cả lời thơ cũ
Mà sao chùng cả hồn mây bay
Mùa thu buồn quá cũng chưa về
Mà sao vàng cả lời thơ cũ
Mà sao chùng cả hồn mây bay
Dẫu có quên đi, vẫn nghìn trùng
Buồn như buồn nhớ một dòng sông
Buồn như lệ tím bầm trong mắt
Buồn như lời hát chìm bên song
Buồn như buồn nhớ một dòng sông
Buồn như lệ tím bầm trong mắt
Buồn như lời hát chìm bên song
Dẫu có quên đi, nỗi muộn phiền
Còn gì mà nợ với tình duyên
Vườn xưa đã tạnh mùa thương nhớ
Lòng xưa đã lạnh màu nhớ quên
Còn gì mà nợ với tình duyên
Vườn xưa đã tạnh mùa thương nhớ
Lòng xưa đã lạnh màu nhớ quên
Trời thu chưa mà tình chớm vàng
Rượu ủ từ men lệ chứa chan
Em rót vào thơ buồn chếnh choáng
Tôi uống vào thơ say mênh mang
Rượu ủ từ men lệ chứa chan
Em rót vào thơ buồn chếnh choáng
Tôi uống vào thơ say mênh mang
Dẫu có quên đi, dù đành đoạn
Thuyền em nghìn dặm chẳng quay về
Thì trăng cổ độ còn hiu hắt
Sáng một bờ mong, một bến chờ
Thuyền em nghìn dặm chẳng quay về
Thì trăng cổ độ còn hiu hắt
Sáng một bờ mong, một bến chờ
Lê văn Trung
ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI
Ngói?
Là cõi lặng câm
Ngói?
Ngói?
Là giọt lệ rơi bầm câu thơ
Ngói?
Ngói?
Là một cơn mơ
Ngói?
Là ảo ảnh bên bờ chiêm bao
Ngói?
Là ảo ảnh bên bờ chiêm bao
Ngói?
Là một nỗi đau
Là hương thiên cổ, là màu thu xưa
Ngói là mắt
Là hương thiên cổ, là màu thu xưa
Ngói là mắt
Ngói là môi
Ngói là huyền mộng chập chùng chia tan
Ngói?
Ngói là huyền mộng chập chùng chia tan
Ngói?
Là giọt lệ thu vàng
Là sương ảo mộng chưa tàn câu thơ
Ngói là gió
Là sương ảo mộng chưa tàn câu thơ
Ngói là gió
Ngói là mưa
Ngói là bến đợi sông chờ mù tăm
Ngói?
Ngói là bến đợi sông chờ mù tăm
Ngói?
Là lỡ cuộc trăm năm
Là dang dỡ, là xa xăm
Là dang dỡ, là xa xăm
Cũng đành
Ta về, ga vắng, buồn tênh
Về không kịp!
Về không kịp!
Chuyến tàu đêm.
Cuối cùng.
Lê Văn Trung
ĐÊM ĐỢI NGÀY MONG
Nghe đêm khua động bóng ngày
Áo hoa vườn cũ hương bay trắng ngần
Đêm chìm theo mộng vừa tan
Tiếng chim cuống quýt gọi đàn trong sương
Em về theo dặm vàng trăng
Còn vương mấy sợi mây giăng bên trời
Đêm trầm từng giọt đêm vơi
Bàn tay nguyệt hái nụ cười cài hoa
Bàn tay nguyệt hái nụ cười cài hoa
Ôi da thịt quá lụa là
Ươm vào đêm bỗng ngọc ngà nắng mai
Đêm vơi cho giọt sương đầy
Trong đôi mắt của mộng ngày chờ nhau.
Trong đôi mắt của mộng ngày chờ nhau.
Lê Văn Trung
ĐÊM NẰM ĐỢI MƯA
Tắc kè gọi bạn tình nghe não lòng
Lời ru buồn lọt qua song
Như lời khắc khoải chờ mong nghìn trùng
Mưa đời em giọt tình nồng
Rơi về đâu giữa mịt mùng đời tôi
Bờ bãi tôi buổi xa người
Đìu hiu lau sậy ngậm ngùi khói sương
Mưa đời vạn nẽo nghìn phương
Giọt nào rơi chạm nỗi buồn đêm tôi?
Lê Văn Trung
ĐÊM NGỒI KHÂU ÁO
Đêm khuya chong đèn khâu manh áo
Áo xuân thì tơi tã mộng nhàu phai
Kẻ lỡ vận đẩy đời mình quanh quẩn
Giữa cõi người đốt đuốc cháy tương lai
Thương mình nắm chặt bàn tay
Dắt mình qua hết một ngày phù vân
Dắt mình qua hết một ngày phù vân
Đêm thức với trăng buồn với gió
Nhuốm lại lòng mình một chút hương
Nhuốm lại lòng mình một chút hương
Cố nén cho quen mùi tân khổ
Chôn giữa trời đêm một nỗi buồn
Ngỡ rằng thiên địa mênh mông
Cho mình nương náu một vòng tử sinh
Cho mình nương náu một vòng tử sinh
Con chim ngái ngủ trong lùm tối
Cất tiếng ai hoài động lá sương
Tưởng ai vừa trở về lay gọi
Thức dậy đi nào hỡi núi sông
Cất tiếng ai hoài động lá sương
Tưởng ai vừa trở về lay gọi
Thức dậy đi nào hỡi núi sông
Thương mình hai bàn tay không
Ngồi khâu chi hỡi áo lòng rách bươm
Ngồi khâu chi hỡi áo lòng rách bươm
Đêm khuya khoắt chong đèn đọc sách
Đọc để rồi chua xót phận mình
Đọc để rồi chua xót phận mình
Chữ nghĩa ai mài ra cung kiếm
Đây lòng ta tảng đá vô danh.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment