PHƯƠNG TÔI
PHƯƠNG NGƯỜI
Ở đây buổi chiều chừng phai nắng
Hình như phương người vừa giăng sương
Mà ngợp hồn tôi đầy mây trắng
Mây trắng hay lòng người bạch vân?
Ở đây buổi chiều chừng phai nắng
Hình như phương người vừa giăng sương
Mà ngợp hồn tôi đầy mây trắng
Mây trắng hay lòng người bạch vân?
Hình như bóng người trôi qua ngõ
Hoa thuở vườn xanh bổng chớm vàng
Hình như người qua không ngoái lại
Mà dấu chân người như sương tan
Phương tôi ngồi lại một mình tôi
Hình như bóng chiều không buồn rơi
Cứ nhuộm vào tôi màu tím úa
Và quyện vào người niềm phai phôi
Ô hay tôi nhìn tôi rất lạ
Hình như tôi không còn là tôi
Hình như trăm năm chừng ngắn quá
Tôi trôi, trôi muộn về phương người
Hình như tôi không còn là tôi
Hình như trăm năm chừng ngắn quá
Tôi trôi, trôi muộn về phương người
Phương người ủ mưa hay giăng sương
Phương người lòng vui hay tình buồn
Tôi thấy phương người mây trắng quá
Mây trắng hay lòng tôi bạch vân?
Lê Văn Trung 21.10.19
PHƯƠNG TRỜI HIU QUẠNH
*https://khacminh.wordpress.com/2011/07/26/ph%c6%b0%c6%a1ng-tr%e1%bb%9di-hiu-qu%e1%ba%a1nh-th%c6%a1-le-van-trung/
tôi tìm em đứt mòn hơi
hai mươi năm dấu chân người mờ phai
tìm em suốt cuộc tình dài
đường vô tận
bến chờ
ngoài nẻo không
còn gì sau cuộc phù vân
lệ tình em ướt đẫm phần mộ tôi
tôi tìm em đứt mòn hơi
hai mươi năm dấu chân người mờ phai
tìm em suốt cuộc tình dài
đường vô tận
bến chờ
ngoài nẻo không
còn gì sau cuộc phù vân
lệ tình em ướt đẫm phần mộ tôi
tôi tìm em một phương trời
một phương tôi một phương người quạnh hiu.
một phương tôi một phương người quạnh hiu.
Lê Văn Trung - Phan Thiết 1997
QUA CẦU SÔNG VỆ
Sông xưa nước chảy xanh dòng
Nhớ ai? Trơ đáy cạn lòng cát đau
Rưng rung buồn mấy nhịp cầu
Ai đem giọt lệ rót vào biển dâu
Lê Văn Trung
QUÁ GIANG
Tôi quá giang một nỗi buồn
Cho tôi về tận suối nguồn nhân gian
Cho tôi tắm gió mây ngàn
Cho tôi về thuở chưa tàn giấc mơ
Cho tôi về tận suối nguồn nhân gian
Cho tôi tắm gió mây ngàn
Cho tôi về thuở chưa tàn giấc mơ
Tôi quá giang vài câu thơ
Cho tôi về thuở còn chờ đợi em
Thuở tình chưa gọi bằng tên
Mà bâng khuâng mà nhớ quên bạc lòng
Cho tôi về thuở còn chờ đợi em
Thuở tình chưa gọi bằng tên
Mà bâng khuâng mà nhớ quên bạc lòng
Tôi quá giang chiếc lá vàng
Về trong nắng nhuộm sương tan trắng chiều
Về trong hoang vắng tịch liêu
Nghe tình thu đã ít nhiều phôi pha
Về trong nắng nhuộm sương tan trắng chiều
Về trong hoang vắng tịch liêu
Nghe tình thu đã ít nhiều phôi pha
Xin quá giang một lời ca
Em đang ru mãi thiết tha cõi người
Rồi thôi, ngồi lại mình tôi
Và chôn kín nỗi ngậm ngùi cùng thơ.
Em đang ru mãi thiết tha cõi người
Rồi thôi, ngồi lại mình tôi
Và chôn kín nỗi ngậm ngùi cùng thơ.
Lê Văn Trung
QUÁN CHIỀU
*https://www.banvannghe.com/a5077/lu-c-ba-t-le-van-trung
Mộng đời xanh, mông ngày xanh
Mộng đời xanh, mông ngày xanh
Lòng tôi chạm phải cuộc tình nhân gian
Rồi tình tan rồi duyên tan
Đường xưa hoang lạnh dặm ngàn tôi đi
Không ai tiển chẳng ai về
Chén đời nhạt thếch buồn tê quán chiều.
Lê Văn Trung
QUÁN CŨ
Quán cũ, năm xưa, người có hẹn
Tôi về đợi suốt mấy mùa trăng
Áo nhuộm phong sương đầu điểm bạc
Trăng tàn, trăng khuyết suốt trăm năm
Quán cũ, năm xưa, người có hẹn
Tôi về đợi suốt mấy mùa trăng
Áo nhuộm phong sương đầu điểm bạc
Trăng tàn, trăng khuyết suốt trăm năm
Tôi về đứng lại bên hiên phố
Bàn ghế im lìm, quán trống trơn
Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Ai khắc vào đêm một nỗi buồn
Bàn ghế im lìm, quán trống trơn
Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Ai khắc vào đêm một nỗi buồn
Lòng cũng khuya, phai màu phấn son
Tôi về không kịp níu hoàng hôn
Tôi về không kịp nhìn đêm xuống
Để thấy sương phai đóa lệ hồng
Tôi về không kịp níu hoàng hôn
Tôi về không kịp nhìn đêm xuống
Để thấy sương phai đóa lệ hồng
Quán cũ lâu rồi người đã hẹn
Bây giờ lá rụng mấy mùa thu
Nhớ người lá úa thêm lần nữa
Lá rụng mà chưa kịp đổi màu
Bây giờ lá rụng mấy mùa thu
Nhớ người lá úa thêm lần nữa
Lá rụng mà chưa kịp đổi màu
Quán cũ, hình như, người có hẹn
Hình như lời hẹn vẫn còn xanh
Này cô chủ quán cho tôi hỏi
Có kẻ chờ ai khóc một mình!?
Hình như lời hẹn vẫn còn xanh
Này cô chủ quán cho tôi hỏi
Có kẻ chờ ai khóc một mình!?
Lê Văn Trung
QUẢNG NGÃI, EM ĐỢI TÔI VỀ
Em đợi tôi về không
Quảng Ngãi?
Dòng xưa vời vợi bến sông Trà
Tôi hẹn bao lần quay trở lại
Mỗi ngày thêm hút nỗi chia xa
Em gọi tôi về không
Quảng Ngãi?
Chiều mưa ướt lạnh áo thu vàng
Có tôi quán vắng buồn như thể
Chưa về đã sớm vội chia tan
Quảng Ngãi?
Chiều mưa ướt lạnh áo thu vàng
Có tôi quán vắng buồn như thể
Chưa về đã sớm vội chia tan
Có tôi quán vắng buồn như thể
Mời nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội chia trăm ngã, chìm muôn hướng
Tôi ngồi uống mãi chiếc ly không
Mời nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội chia trăm ngã, chìm muôn hướng
Tôi ngồi uống mãi chiếc ly không
Có phải xa rồi, em
Quảng Ngãi?
Mưa!
Chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành trăng úa
Như tình xưa đã úa vàng rơi.
Quảng Ngãi?
Mưa!
Chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành trăng úa
Như tình xưa đã úa vàng rơi.
Lê Văn Trung
QUÊ NHÀ
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/#more-19605
Đi và đứng như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại quán quê xưa
Thuở trời đất và linh hồn hoang dã
Rừng núi mong ta, khe suối đợi chờ
Đi và đứng như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại quán quê xưa
Thuở trời đất và linh hồn hoang dã
Rừng núi mong ta, khe suối đợi chờ
Bay và lượn như con chim con bướm
Ta trở về nghe tiếng gọi rừng thiêng
Thuở Trời Đất mang tên là Ánh Sáng
Rọi soi về trăm Nẻo Hạnh Vô Biên
Ta trở về nghe tiếng gọi rừng thiêng
Thuở Trời Đất mang tên là Ánh Sáng
Rọi soi về trăm Nẻo Hạnh Vô Biên
Ca và hát như con giun con dế
Ta trở về nghe mặt đất hồi sinh
Ôi hạnh phúc đã xanh từ giọt lệ
Ta nẩy mầm trong tận trái tim em
Ta trở về nghe mặt đất hồi sinh
Ôi hạnh phúc đã xanh từ giọt lệ
Ta nẩy mầm trong tận trái tim em
Triệu triệu năm như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta tìm lại một Bí Huyền Vô Ngã
Trong vô biên vời vợi cả trời Thơ.
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta tìm lại một Bí Huyền Vô Ngã
Trong vô biên vời vợi cả trời Thơ.
09.6.2019 Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment