Wednesday, December 25, 2019

Khi Yêu Em Tôi Không Biết Làm Thơ Tình - Khỏa Thân – Khoảnh khắc và trăm năm - Khôn Nguôi - Không Bao Giờ Mặt Trời Còn Mọc Ở Phương Đông

KHI YÊU EM TÔI KHÔNG BIẾT LÀM THƠ TÌNH
( bài 2 )

Khi yêu em tôi không biết làm thơ tình
Nên nỗi nhớ cứ vàng phai nỗi nhớ
Nên nỗi nhớ cứ bay chùng trong gió
Bay mịt mù vô tận suốt cơn mơ
Khi yêu em tôi tập tễnh làm thơ
Câu nắng câu mưa câu chìm câu lặng
Mà nỗi nhớ như một màu mây trắng
Bay chập chờn trong suốt cuộc tình không
Khi yêu em tôi chợt thấy tôi buồn
Tôi chợt thấy nắng chiều rơi xuống chậm
Như giọt lệ trên môi tình vỡ rạn
Như giọt sầu đọng giữa mộng ngày xanh
Khi yêu em tôi không biết làm thơ tình
Xin nhận lậy trái tim làm lễ vật
Và máu trong tim ươm dòng rượu ngọt
Xin uống giùm, em nhé, giọt tình si.
Lê Văn Trung


KHỎA THÂN


Mùa thu rất vội nên người
bỏ quên xiêm áo da trời vàng thu
bỏ quên trâm lược cài đầu
để mây với tóc bay vào thơ tôi

Mùa thu rất vội nên người
yếm the, khăn lụa phơi hoài bên song
sương ơi che cái thẹn thùng
cho trăng em nở trắng ngần quỳnh hoa

Mùa thu rất vội thế mà
ai đem nạm ngọc vào da nguyệt hồng.
                                     Lê Văn Trung


KHOẢNH KHẮC VÀ TRĂM NĂM


Tôi xin làm hạt lệ
Trên môi tình đang hương
Đừng lau hồn tôi nhé
Hồn lụa mềm như sương

Xin là giọt nắng mai
Trên tóc chiều gió rối
Đừng bay khỏi hồn tôi
Hạt bụi tình cứu rỗi

Tôi xin làm hạt lệ
Lăn mặn bờ môi người
Em giam cầm tôi nhé
Trong ngực tình tinh khôi

Đừng vội uống hồn tôi
Thấm đau dòng máu đỏ
Giọt lệ tình sẽ nở
Vạn đóa tình em ơi

Khoảnh khắc là trăm năm
Xin bay cùng vô tận
Khoảnh khắc là hư không
Tôi ôm choàng hố thẳm.
                    Lê Văn Trung


KHÔN NGUÔI
*http://tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/tho/29574-khon-nguoi-le-van-trung

Đành cũng quên đi đời lỡ vận
Còn hổ ngươi gì cung kiếm ơi
Thân thế đã năm cùng tháng tận
Thì cớ gì đâu mà ngậm ngùi

Đất trời thiên địa còn hay mất
Có xót đau vì cuộc biến thiên
Trí đoản, đời không bằng rơm cỏ
Giọt lệ nào trôi hết muộn phiền

Đã trói đời nhau vào cơm áo
Chưa đền chưa trả nợ áo cơm
Tôi gọi tên người sa nước mắt
Tôi gọi tên tôi lòng căm căm

Tôi về đốt lửa từng cơn mộng
Gom chút tàn tro tạ cổ nhân
Cuộc thế, thế đành cam lỗi đạo
Dù lòng đau ruột xé gan bầm

Tôi về đứng giữa trời dâu biển
Tình buổi tàn đông lá rụng vàng
Đời đã phân ly sầu biệt biệt
Còn kiếm tìm ai giữa thế gian

Chí lớn tan theo từng bọt sóng
Mà sầu thiên cổ vẫn chưa tan.
                       Lê Văn Trung

KHÔNG BAO GIỜ MẶT TRỜI CÒN MỌC Ở PHƯƠNG ĐÔNG

Khi thức dậy tôi vẫn tưởng mặt trời đang mọc ở phương Đông
Và chim vẫn hót trên chùm mận đỏ
Tôi cứ mãi tin em là thiên thần trong truyện cổ
Và mặt trời vẫn mọc ở phương em
Và sân nhà em vẫn nở một nhành lan
Cùng sương trắng em mở lòng hương phấn
Tôi cứ tưởng mặt trời đang dậy muộn
Khi em và tôi thức dậy đón ngày lên
Ôi mặt trời không còn mọc ở phương Đông
Con chim nhỏ không về khoe tiếng hót
Trước hiên nhà em nhành lan ngày xưa bây giờ đã khác
Tôi tưởng lòng tôi dậy muộn với lòng em
Và mặt trời còn mãi ngủ quên
Sẽ thức dậy cùng tình tôi đã chìm trong quên lãng
Sẽ thức dậy cùng em mở lòng em hương phấn
Tôi đợi chờ trong suốt cõi trăm năm
Ôi mặt trời không mọc ở phương Đông
Tôi thức dậy kiếm tìm tôi lạc lỏng
Tôi thức dậy, ôi mặt trời phương em cũng chỉ là ảo mộng
Không bao giờ mặt trời còn mọc ở phương Đông.
                                                   Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment