KHI BẮT ĐẦU CHÌM LẮNG TRONG TỊCH LẶNG
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Tôi nghe niềm biến dịch của hư vô
Qua hơi thở của từng giọt sương
Trong trái tim nụ hồng đang nở
Có bước chân thời gian lướt mềm trên cỏ
Và dòng sông lụa vàng trôi qua hồn tôi
Khi bắt đầu lắng chìm trong tịch lặng
Tôi nghe trời và đất quyện vào nhau
Tan vào nhau chìm vào nhau
Vô tận
Hoài thai mầm sống hằng cửu
Tôi nghe trời và đất quyện vào nhau
Tan vào nhau chìm vào nhau
Vô tận
Hoài thai mầm sống hằng cửu
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Tôi nghe hơi thở của triệu vì sao
Tiếng thì thầm của từng chiếc lá
Tiếng vỗ cánh của những thiên thần
Nhịp nhàng trong bầu trời linh hồn tôi
Tôi nghe hơi thở của triệu vì sao
Tiếng thì thầm của từng chiếc lá
Tiếng vỗ cánh của những thiên thần
Nhịp nhàng trong bầu trời linh hồn tôi
Hỡi người yêu dấu ơi
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Hãy phả vào hồn tôi mùi hương sự sống hằng cửu
Trong tình yêu hằng cửu
Của trái tim nguyên thủy đất trời.
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Hãy phả vào hồn tôi mùi hương sự sống hằng cửu
Trong tình yêu hằng cửu
Của trái tim nguyên thủy đất trời.
Lê Văn Trung
KHI CHIA TAY NGƯỜI
Gió réo mùa đông về buốt lạnh
Cho vàng cho úa lá tương tư
Cho mây chiều phố chùng thương nhớ
Cho nắng tình phai nỗi đợi chờ
Gió réo buồn như lời tiễn đưa
Em đi như thể chẳng quay về
Chẳng vẫy tay nhau, nhìn nhau nữa
Tôi cầm sợi nhớ thả trong mơ
Em đi như thể chẳng quay về
Chẳng vẫy tay nhau, nhìn nhau nữa
Tôi cầm sợi nhớ thả trong mơ
Em đi như thể là đi mãi
Bóng khuất trong chiều xa khuất xa
Tôi muốn gửi lòng tôi ở lại
Tình em như một chốn quê nhà
Bóng khuất trong chiều xa khuất xa
Tôi muốn gửi lòng tôi ở lại
Tình em như một chốn quê nhà
Tôi muốn gửi tình tôi ở lại
Mà gió sầu đông cứ sụt sùi
Mà nỗi đời tôi còn xa ngái
Nẻo về hun hút một mình tôi
Mà gió sầu đông cứ sụt sùi
Mà nỗi đời tôi còn xa ngái
Nẻo về hun hút một mình tôi
Thôi đành thôi, thôi chia tay người
Gió réo buồn thay lời tiễn đưa
Tôi vẫy tay chào con ngõ vắng
Trời hanh vàng hay trời đang mưa?
Gió réo buồn thay lời tiễn đưa
Tôi vẫy tay chào con ngõ vắng
Trời hanh vàng hay trời đang mưa?
Lê Văn Trung
KHI ĐỌC LẠI BÀI THƠ CŨ
(Nhân đọc lại bài PHỤC SINH THƠ và bài viết của tác giả Châu Thạch)
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Chợt thấy lòng mình như nắng trong
Cái thuở hoa thơm lòng thiếu nữ
Ngát bừng hương sắc của thanh xuân
Nhớ buổi vai ngoan mềm tóc rối
Chải hoài không hết một màu trăng
Em chải thêm tình tôi diệu vợi
Chải mềm cho tóc chảy như sương
Nhớ buổi hoàng hôn vàng như lụa
Áo người hay áo của chiêm bao
Áo mỏng hay lòng em rất mỏng
Áo người nạm sáng cả trăng sao
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Ơn Thánh vì thơ mùa Phục Sinh
Hình như huyền nhiệm hồi chuông nguyện
Hình như ai hát Thánh Ca Tình
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Nắng cũng vì thơ mà ngọc ngà
Tôi gọi trăm năm về hội ngộ
Em cũng vì thơ mà nở hoa.
Lê Văn Trung
KHI Ở CUỐI ĐƯỜNG
Em thấy chăng ta ở cuối đường
Tay cầm hạt bụi chẳng đành buông
Nhân gian thăm thẳm hoang vu quá
Còn tiếc thương chi một chỗ nằm
Ta đứng chong đèn soi nhật nguyệt
Nghe buốt lời đau dưới mộ sâu
Thiên cổ đất trời xa mù biệt
Đã tàn giọt lệ vỡ trong nhau
Nghe buốt lời đau dưới mộ sâu
Thiên cổ đất trời xa mù biệt
Đã tàn giọt lệ vỡ trong nhau
Cha mẹ sinh ta
Như trời đất
Nở một vì sao quá lạc loài
Cha mẹ sinh ta
Mà không biết
Ta về réo gọi giữa chiêm bao
Như trời đất
Nở một vì sao quá lạc loài
Cha mẹ sinh ta
Mà không biết
Ta về réo gọi giữa chiêm bao
Khi biết ta đang ở cuối đường
Là trăm nghìn biển vạn nghìn sông
Chỉ như sợi khói cơn huyền mộng
Sẽ cùng ta về giữa vô cùng
Là trăm nghìn biển vạn nghìn sông
Chỉ như sợi khói cơn huyền mộng
Sẽ cùng ta về giữa vô cùng
Cha mẹ sinh ta là giọt lệ
Để khóc cùng em giữa cõi người
Cha mẹ sinh ta mà không thể
Lau giùm giọt lệ cháy trên môi
Để khóc cùng em giữa cõi người
Cha mẹ sinh ta mà không thể
Lau giùm giọt lệ cháy trên môi
Ta thấy ta đang ở cuối đường
Thấy tình em là khói là sương
Mà đành không nỡ, không đành nỡ
Bập bềnh trôi giữa sóng tang thương
Thấy tình em là khói là sương
Mà đành không nỡ, không đành nỡ
Bập bềnh trôi giữa sóng tang thương
Lê Văn Trung
KHI RỜI VIỆN TIM
Có những nhịp đập không bình thường
Trong trái tim thương tật
Có những hơi thở không bình yên
Trong buồng phổi hao mòn suy kiệt
Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Trôi qua vùng địa chấn
Chờ nghe tiếng vỡ
Dòng nham thạch
Máu cuộn hồn tôi theo
Tôi
Kẻ mang hộ buồng phổi của đất trời
Bập bềnh qua những cơn bão rớt
Lặng chìm trong những đêm giá buốt
Tôi thở như người thổi kèn đưa tang
Tôi thở như nỗi buồn đang khóc
Tôi mang hộ trái tim của đất trời
Ai mang giùm tôi trái tim lẽ nhịp
Tôi mang hộ buồng phổi của đất trời
Ai thổi vào lồng ngực tôi những giá băng
Sao cứ hoang mang một cõi đi về
Không ai bảo với tôi tất cả là con đường hủy diệt
Không ai bảo tôi ngày nào là ngày sau hết
Từng giây từng phút đứng trước tòa phán xét
Dẫu mỏi mòn trái tim không ngừng đập
Dẫu suy tàn buồng phổi không ngừng thở
Để trả lời những điều Thượng Đế không giải đáp được
Để kiếm tìm một thế giới mà Thượng Đế không hề mở ra
Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Em có ngang qua mặt đất này
Nhớ gọi lấy một lần
Tên tôi
Tên tôi
Giữa hổn mang những vòng vây sinh diệt.
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Em có ngang qua mặt đất này
Nhớ gọi lấy một lần
Tên tôi
Tên tôi
Giữa hổn mang những vòng vây sinh diệt.
Lê Văn Trung
KHI VỀ THĂM LẠI LÀNG XƯA
*http://vanchuongviet.org/index.php?comp=tacpham&action=detail&id=16745
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/#more-19605
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung
Ta về quẩn trước quanh sau
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/#more-19605
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung
Ta về quẩn trước quanh sau
Nhìn đâu cũng tiếc một màu quê hương
Thương bông khế tím sau vườn
Thương con đường nhỏ ven nương dâu chiều
Thương bờ tre tiếng quốc kêu
Thương dòng sông chiếc đò neo nhớ người
Ba mươi năm nỗi ngậm ngùi
Gió se sắt thổi bên đời nhiễu nhương
Ta về tóc bạc áo sương
Nỗi đau còn mất vô thường thế gian
Mộ ai một nén nhang tàn
Xin về đây giải nỗi oan đất trời.
Quê Ngoại 1994
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment