GIỌT NƯỚC MẮT MÙA XUÂN
Chị ở Hà Lam qua Đại Lộc
Mười năm cơ cực trĩu vai gầy
Chồng đi chinh chiến không về được
Ngày xuân lành lạnh mưa bay bay
Vách đất lều tranh nhờ xứ lạ
Ngược xuôi không đủ sống qua ngày
Con nhỏ tong teo bằng que củi
Chị bồng e lọt mất trên tay
Tiếng súng đồn xa buồn lạc giọng
Như đêm mòn mỏi điệu ru hời
Gió hắt đìu hiu qua kẽ vách
Chị lau nước mắt nhìn xa xôi
Hai mươi năm qua lòng thiếu nữ
Cơ hồ không có một mùa xuân
Đời chị đã trăm chiều lận đận
Nhìn con lòng chị buồn lâng lâng
Bây giờ thêm một năm chờ đợi
Chồng đi chinh chiến vẫn chưa về
Con nhỏ thiếu cha buồn biếng nói
Lòng sầu thiếu phụ, giọt mưa khuya.
Rồi bỗng một đêm tin đứt ruột
Người đi, bỏ xác giữa rừng xanh
Chị òa lên khóc ôm con dại
Tay níu trời cao “sao nỡ đành!”
Người đã đi rồi như giấc mơ
Rừng xanh ai đắp nắm hoang mồ
Nghìn năm thôi hết chờ mong nữa
Người đã đi rồi như giấc mơ
Hà Lam, ôi lửa rực một trời
Nào cha, nào mệ, nào em ơi!
Ai về qua bến đò Giao Thủy
Nhìn nước Thu Bồn quyện máu trôi
Chị ở Hà Lam qua Đại Lộc
Quê người xuôi ngược mãi gian nan
Ngày xuân hiu hắt màn mưa bụi
Lạnh lẽo hương phai, ngọn nến tàn.
Lê Văn Trung (Bên trời cố xứ)
GIỌT RƯỢU NÀO TAN GIỮA CUỘC SẦU
Gửi Nguyễn Dương Quang và Phạm Cao Hoàng
*http://www.huongdaoonline.net/2019/09/trang-tho-le-van-trung/#more-20085
Hãy sống như cuộc đời đang sống
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Đất trời dẫu còn ta với ngươi
Hãy sống như cuộc đời đang sống
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Đất trời dẫu còn ta với ngươi
Này đây chén rượu từ quên lãng
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu
Năm mươi năm trước ngươi là ai
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay
Chẳng hận, chẳng sầu; không thương xót
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Mà nghe quằn quại thế nhân cười
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Mà nghe quằn quại thế nhân cười
Ngươi về đâu? Ta sẽ về đâu?
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn của thiên thu lạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn của thiên thu lạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu
Này em! Dù cách biệt thiên thu
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén khổ đau
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén khổ đau
Lê Văn Trung
GIỮ GIÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THU
Em giữ giùm tôi nhé một mùa thu
Sợ nắng thắm sẽ vàng phai áo lụa
Sợ sương biếc sẽ chìm trong tóc úa
Hồn tôi xưa sẽ lạc nẻo thu người
Em giữ giùm tôi nhé bóng chiều rơi
Trong mắt đợi mắt chờ loang giấc mộng
Sợ gió tương tư ru hoài trên mặt sóng
Sợ hương người tan quyện đóa quỳnh lan
Trong mắt đợi mắt chờ loang giấc mộng
Sợ gió tương tư ru hoài trên mặt sóng
Sợ hương người tan quyện đóa quỳnh lan
Em giữ giùm tôi nhé một màu trăng
Đừng vội khuyết, đừng chìm trong sương lạnh
Đừng chênh chếch trên non ngàn cô quạnh
Cho tôi nhìn sáng rực một màu thu
Đừng vội khuyết, đừng chìm trong sương lạnh
Đừng chênh chếch trên non ngàn cô quạnh
Cho tôi nhìn sáng rực một màu thu
Em giữ giùm tôi nhé nghìn câu thơ
Đừng vội thả theo lá mùa rơi rụng
Cho tôi trọn một đời hình với bóng
Bóng với hình như vàng đá trăm năm
Đừng vội thả theo lá mùa rơi rụng
Cho tôi trọn một đời hình với bóng
Bóng với hình như vàng đá trăm năm
Xin giữ giùm tôi như máu chảy trong tim
Như ngọc biếc là linh hồn của đá
Xin giữ cho nhau tấc lòng thiên cổ
Giữ giùm tôi, em nhé, một mùa thu.
Như ngọc biếc là linh hồn của đá
Xin giữ cho nhau tấc lòng thiên cổ
Giữ giùm tôi, em nhé, một mùa thu.
Lê Văn Trung
GIỮA CÕI MÙ SƯƠNG
Đã hò hẹn
Đã đợi chờ
Mòn mỏi
Mà sông xưa qua mấy cuộc lở bồi
Lòng dâu biển đã chìm trong sương khói
Và tình kia trăm bến cũng chia phôi
Đã đợi chờ
Mòn mỏi
Mà sông xưa qua mấy cuộc lở bồi
Lòng dâu biển đã chìm trong sương khói
Và tình kia trăm bến cũng chia phôi
Xin gửi lại trái tim đời độ lượng
Em cài hoa lên ngực úa thu vàng
Xin nhuốm lửa hong nỗi chiều hư tưởng
Một trời thu hiu quạnh chít khăn tang
Em cài hoa lên ngực úa thu vàng
Xin nhuốm lửa hong nỗi chiều hư tưởng
Một trời thu hiu quạnh chít khăn tang
Ngày đã muộn
Chuyến tàu về ga muộn
Người lữ hành áo bạc trắng hồn sương
Tiếng tàu hú tím bầm đêm vô vọng
Người về đâu?
Sao vội vã lên đường
Chuyến tàu về ga muộn
Người lữ hành áo bạc trắng hồn sương
Tiếng tàu hú tím bầm đêm vô vọng
Người về đâu?
Sao vội vã lên đường
Những hò hẹn
Những đợi chờ
Quên lãng
Bỏ lại nhau một khoảng trống sương nhòa
Sao vội vã?
Níu chi lời chia biệt
Cuộc hành hương mù mịt cuối trời xa.
Những đợi chờ
Quên lãng
Bỏ lại nhau một khoảng trống sương nhòa
Sao vội vã?
Níu chi lời chia biệt
Cuộc hành hương mù mịt cuối trời xa.
Lê Văn Trung
GIỮA MIẾU ĐỀN THIÊN CỔ
*https://www.banvannghe.com/p11a10758/5/le-van-trung-ai-dem-cai-lanh-nghin-nam-cu
Về ngồi lại giữa miếu đền thiên cổ
Hồn nghìn năm mây trắng một màu trăng
Gió run rẫy hát thầm lời hoa nở
Thơ nhiệm mầu một đóa mộng vô biên
Về ngồi lại giữa miếu đền thiên cổ
Hồn nghìn năm mây trắng một màu trăng
Gió run rẫy hát thầm lời hoa nở
Thơ nhiệm mầu một đóa mộng vô biên
Ai ướp câu kinh thơm từng chiếc lá
Và hương trầm tan quyện một hồi chuông
Sương chạm vào hoa u trầm tiếng mõ
Em chạm vào tôi một đóa vô thường
Và hương trầm tan quyện một hồi chuông
Sương chạm vào hoa u trầm tiếng mõ
Em chạm vào tôi một đóa vô thường
Về ngồi lại giữa trùng trùng bia mộ
Hồn nghìn năm sương trắng cuộc trần gian
Nghe tiếng gọi từ thiên thu vạn cổ
Em hồng ân xanh ngát mộng thiên đàng
Hồn nghìn năm sương trắng cuộc trần gian
Nghe tiếng gọi từ thiên thu vạn cổ
Em hồng ân xanh ngát mộng thiên đàng
Về ngồi lại giữa lụa vàng sương nguyệt
Lời huyền ngôn diệu ngữ chảy vô cùng
Em chảy giữa dòng sông tôi diễm tuyệt
Thơ phục sinh bừng sáng nẻo hư không.
Lời huyền ngôn diệu ngữ chảy vô cùng
Em chảy giữa dòng sông tôi diễm tuyệt
Thơ phục sinh bừng sáng nẻo hư không.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment