Tuesday, December 24, 2019

Tập thơ Cát Bụi Phận Người 1 của Lê Văn Trung

PHƯƠNG TRỜI HIU QUẠNH - TA CHO NHAU CÁI SAU CÙNG - CUỘC TÌM KIẾM VÔ MINH - CHÓNG VÁNH - CŨNG ĐÀNH - NGHÌN NĂM LỤY PHIỀN - TA CÒN VÔ TẬN GIỮA NGÀN NĂM - TA ĐAU LÒNG NHẬN RA HẮN LÀ AI - CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI I - CHIÊM BAO - SẮC MÀU ĐÀ LẠT - XIN ĐỪNG QUÊN - ĐÔI MẮT - BẾN XƯA - MẸ CHỜ HAI MƯƠI NĂM - SAY TỈNH CÙNG EM

Tập Thơ   Cát Bụi Phận Người

 LÊ VĂN TRUNG

Nhà xuất bản Văn Nghệ (Việt Nam) ấn hành năm 2006
Chịu trách nhiệm xuất bản: NGUYỄN ĐỨC BÌNH
Biên tập: TRƯƠNG GIA HÒA
Sửa bản in: NGÔ THANH LOAN – KIẾN PHÚC
Trình bày: NGUYỄN TAM PHÙ SA
Bìa: NGÔ THANH LOAN
Liên kết xuất bản: NGUYỄN TAM PHÙ SA
In lần thứ I, Số lượng: 500 khổ:12X20 cm.

Tại: Công Ty Việt Văn Khoa
Số đăng ký KHXB: 343-2006/CXB/20-15/VNTP.HCM. QĐXB số: 402/QĐ.In.NXBVN ngày 28.11.2006.


PHƯƠNG TRỜI HIU QUẠNH
tôi tìm em đứt mòn hơi
hai mươi năm dấu chân người mờ phai
tìm em suốt cuộc tình dài
đường vô tận bến chờ ngoài nẽo không
còn gì sau cuộc phù vân
lệ tình em ướt đẫm phần mộ tôi
tôi tìm em một phương trời
một phương trời một phương người quạnh hiu.
(Phan Thiết 1991)


TA CHO NHAU CÁI SAU CÙNG
Tặng H
ta đi trăm núi ngàn sông
để chia nhau cái khốn cùng đời nhau
để cho nhau cái cơ cầu
cho nhau cả những tình sâu nghĩa đầy
có em trong cuộc đời này
là ta có đủ vơi đầy nông sâu
sá gì đâu cuộc bể dâu
ai không lận đận qua cầu tang thương
cụ Nguyễn Du khóc đoạn trường
ba trăm năm …
ta khóc buồn ngàn năm
hãy vì nhau dẫu mất còn
gởi cho nhau chút phai tàn hỡi em
để sau bao thác bao ghềnh
bao nhiêu lừa lọc đảo điên phận người
ta dành một chút tình vui
tiếng đàn tan hợp ngậm ngùi Kiều xưa.
trên tàu Bắc Nam 15.02.2002
                        Lê Văn Trung 


CUỘC TÌM KIẾM VÔ MINH

tôi tìm tôi trọn một đời
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cỏi vô hình vô ngôn

hạt mưa rơi tự đầu nguồn
như tôi hạt bụi rơi buồn ngàn năm
sắc màu nào của trần gian
mà không phai nhạt lụi tàn cùng tôi

ra đi từ cõi con người
ta về cùng với đất trời hư không.
   Đồng Nai 2001 – Lê Văn Trung


CHÓNG VÁNH
Ta cùng em một đôi lần
Yêu nhau dăm phút phù vân giữa đời
Rồi khi tàn cuộc rong chơi
Bỗng xa lạ hết ngậm ngùi riêng ta
        Lê Văn Trung - Đà Lạt 1991


CŨNG ĐÀNH

thôi thì mình ta vậy
ly rượu buồn chao nghiêng
uống cho lòng đỡ nhớ
uống cho lòng nguôi quên

hạt mưa chiều oan nghiệt
rơi vỡ màu trăng non
người bao vòng sinh diệt
ta mấy cõi tồn vong

thôi đành lìa nhau vậy
chia cuối bãi đầu ghềnh
áo phai chiều lữ khách
tóc bạc trời oan khiên
giọt rượu buồn mõi mệt
chảy hoài qua trăm năm
hành hương về cõi chết
còn bao nỗi thăng trầm

thôi thì mình ta vậy
ngồi đợi cuối trời thu
một phương người xa lắc
một phương ta bụi mù

chưa tàn cơn dâu bể
tình cõi Bắc trời Nam
trăng treo hồn cố xứ
bến trọ lòng ly hương
ta muôn vòng lận đận
người vạn nẽo lao đao
ai mõi mòn đứng gọi
lời vọng suốt nghìn sau

ta mỏi mòn đứng goi
dưới chân đồi nhân gian
lá buồn rừng năm cũ
rụng kín mồ tang thương

thôi đành lìa nhau vậy
đâu đó bến sau cùng
giọt rượu đời cay nghiệt
ta rót vào hư không
  Đồng Nai 2002


bao năm ngậm ngải tìm trầm
chưa qua hết cuộc phong trần hỡi em
đời như giọt rượu buồn tênh
tìm nhau cuối bãi đầu ghềnh lìa nhau

tìm nhau tự cõi ban đầu
tìm nhau khuất nẻo bạc đầu thanh xuân
tìm cho tàn cuộc phù vân
lạc nhau mấy cõi điêu tàn còn nghe
đoạn trường ai hát đâu đây
lời bi thương đứt bốn dây hồ cầm
tìm nhau bờ bến mù tăm
mười lăm năm giữa nghìn năm lụy phiền
     Đà Nẵng 2002 – Lê Văn Trung


TA CÒN VÔ TẬN GIỮA NGÀN NĂM

Tặng các bạn Hồng, Thi, Thao, Hoàng để nhớ ngày gặp lại.
ta mất ngàn năm chưa hóa bướm
em giây phút đã biến thành hoa
hạt bụi rơi buồn không tiếng vọng
đã chạm vào trong mỗi sát na

ta nén thiên thu tràn giọt lệ
phù phiếm đời nhau lạc nẽo về
em màu trăng khuyết đêm non lạnh
soi thấu hồn ta một cõi mê?

tình đã xanh rêu thềm hệ lụy
ta đi tìm lại dấu chân người
dẫu mất ngàn năm chưa hóa bướm
ta còn vô tận cuộc rong chơi
thì có gì đâu mà lận đận
thì có gì đâu mà mất còn
ta mất nghìn năm – còn vô tận
ta còn vô tận giữa nghìn năm

thôi có gì đâu mà ngậm ngùi
nỗi đớn đau – niềm hoan lạc đầy vơi
ta về ngồi dưới đồi sương lạnh
chút sắc màu xưa nhạt cuối trời
1991

TA ĐAU LÒNG NHẬN RA HẮN LÀ AI
đừng bao giờ yêu những đứa làm thơ
càng không thể kết nghĩa tình chồng vợ
cái ngữ ấy ta đã từng ngửi thấy
thơ văn chi cơm áo có ra gì
thà em quên quách mẹ tiếng thị phi
bỏ mặc hắn xác xơ cùng số phận
nòi thi sĩ hắn không hề oán hận
chỉ âm thầm nhận lấy cái đau thương
chỉ lặng câm uống hết chén đoạn trường

nên đành có nhẫn tâm mà phụ rẫy
dù thiên cổ trước sau gì cũng vậy
bởi vì em, ơn Chúa! đã sinh ra
vốn là em, em cũng là đàn bà
sống không thể thiếu lụa là gấm vóc
mà những đứa làm thơ
cứ chuyện trời chuyện đất
chuyện trăng sao nông cạn vơi đầy
chuyện biển dâu mờ mịt đông tây
cứ đuổi mãi theo những điều không thật
những cái thế gian cho là trật lất
hắn muộn phiền trăn trở mấy mươi năm


hắn héo khô xơ xác đời tằm
cố kéo mãi những sợi tình phù phiếm
hắn quanh quẩn trong những vòng tìm kiếm
cõi con người tăm tối giữa vô minh

hắn băng qua sa mạc đời mình
cát bỏng cháy - lửa nhân tình thêu đốt
thì em hỡi sá gì đâu thân xác
của một người lạc lõng giữa đời em
của một người lạc lõng giữa trần gian
chuyện cơm áo đã ba chìm bảy nổi
thơ với rượu một cõi sầu vời vợi
Thượng đế đành quên có một linh hồn


Thượng đế đành tâm khép cửa thiên đường
hắn ngồi giữa đất trời cười ứa lệ
ôi ngàn năm chưa hết vòng dâu bể
năm mươi năm thà như một sát na
sá gì đâu không! có một quê nhà
chốn phải đến là nơi không có thực
cái quí nhất là cái vừa vụt mất
để một đời đau đáu một đời thơ

chốn phải về mù mịt giữa hư vô
hắn nhận hết bi thương cùng số phận
trái tim hắn đã đành là vỡ rạn
vẫn nghìn đời yêu quá cõi nhân gian
vẫn nghìn đời đâu há dễ em quên
dù trọn kiếp trói trong vòng hệ lụy
dù trọn kiếp đã khô mòn xương tủy

hắn là ai mà đau đáu một đời thơ
dù em nhẫn tâm quên mất nẻo về
hắn vẫn đứng nhìn dòng sông nước chảy
giọt nước mắt rơi buồn em có thấy

ta bỗng đau lòng nhận ra hắn là ai
Đà Nẵng 2002


CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI I
hắn khoanh kín một vòng tròn tưởng tượng
rào tương lai bằng những chuỗi hồ nghi
mỗi nhát cuốc bới tung niềm uất hận
hắn trồng vào trong đất nỗi sầu bi

tự buổi nào phút nào ai đâu biết
hắn hiện ra như điềm báo dị thường
linh hồn hắn xám như màu của đất
hắn cuồng say xây kín cổng thiên đường

nhưng cây lá khô vàng ngày đại hạn
hắn ngồi buồn nhỏ lệ khóc lên cây
khi trời đất trút tràn cơn hồng thuỷ
không còn ai cho hắn đợi đêm dài

lòng buồn quá hắn trở về với đất
cào xới tro than tìm chút hình hài
người chuộc tội nhân gian bằng cái chết
sao hắn còn trôi nổi cuộc trần ai
hắn đứng giữa một vòng tròn tưởng tượng
bước chân ra sợ hụt giữa vô cùng
hắn chăm chút ươm trồng mầm ảo vọng
có điều gì hiện hữu giữa hư không

ngàn năm trước hắn là người gieo hạt
ngàn năm sau hắn canh giữ khu vườn
hắn cuồng tín tin vào điều không thật
trái oan khiên đầy cả đất thiên đường

thôi đành vậy trong cái còn cái mất
cái nào không mang nặng bóng con người
nỗi hoan lạc đớn đau là bụi cát
hắn ngồi buồn nhìn hắn chết trong tôi

hắn ngồi buồn nghe tiếng gọi xa xôi
ôi tiếng gọi đìu hiu nghìn năm cũ
ai đã thấu nghĩa ơn đời thiếu đủ
xin về đây nhìn hắn phút sau cùng
                3/2002     Lê Văn Trung 


CHIÊM BAO
em nào hiểu giữa cơn say
ta chiêm bao thấy một ngày rất xa
tình không không cửa không nhà
lòng như mây trắng bay qua biển chiều
1970


CHƯA PHAI GIỌT LỆ TRÊN MỒ NHÂN GIAN
về gom lửa mùa đông
hong khô tình tháng chạp
những chiếc lá cuối cùng
rải buồn lên mặt đất

tôi vẽ trái tim tôi
lên mặt đời hệ lụy
ôi nét cọ oan khiên
đỏ tươi dòng máu chảy

tôi vẽ trái tim em
giam hãm vòng định mệnh
những sợi chỉ vong tình
vá khâu từng số phận

bức tranh chiều tím thẫm
chiếc lá vàng cuối đông
rơi chạm vần thơ cũ
vọng thấu cõi người không?
tôi vẽ tuổi đời tôi
như dòng sông chảy xiết
em đôi bờ cỏ lau
tình phai màu lá chết

tôi vẽ khuôn mặt người
lên khung màu nhòe nhoẹt
chỉ còn chút tàn phai
trong mắt nhìn mõi mệt

nghìn năm người chưa đến
ta trọn kiếp chưa qua
giọt lệ còn nguyên vẹn
chưa phai trên mồ ta
Đà Nẵng 2002


SẮC MÀU ĐÀ LẠT
em đi trong khói sương chiều
hồn – tôi – Đà - Lạt hắt hiu gió buồn
áo hoàng hôn khuất đồi thông
còn biêng biếc cả một vùng chiêm bao
Đà Lạt 1996


KHÔNG NGUÔI
tôi cùng em chẳng hẹn hò
không thương nhớ chẳng đợi chờ gì nhau
mà nghìn xưa đến nghìn sau
trong tôi vời vợi tình sầu khôn nguôi
Đà Lạt 1996


XIN ĐỪNG QUÊN
xin đem những cái vô thường
vào trong cái có vĩnh hằng giùm tôi
và đem lời nói đầu môi
vào trong tim óc thành lời trăm năm

xin đừng mai có mốt không
nắng mưa bất chợt đau lòng cỏ cây
cũng đừng đi gió về mây
nhớ ngày hôm trước quên ngày hôm sau

xin đem cái thuở ban đầu
vào trong bất tuyệt nhiệm mầu đời tôi
xin đừng một cõi đôi nơi
ngồi mơ kẻ Bắc nhớ người phương Nam

đời như một một giọt rượu buồn
rót vào trời đất những dòng thiên thu
một mai biển mịt sông mù
em đừng quên lửa ngục tù đời ta

Ngày Giáp Thân năm Tân Tỵ mồng bốn tháng chạp


ĐÔI MẮT
chiều rơi giọt nắng vô tình
để màu thu biếc nhuôm xanh mắt người
cho lòng tôi bỗng xa xôi
nghìn năm sau còn ngậm ngùi nỗi đau

Đà Nẵng 1984


BẾN XƯA
Tặng Ngọc Thư
dòng sông xa cội nguồn xưa
như em từ độ nắng mưa xứ người
nào hay bên lở bên bồi
bến chiều quạnh quẽ mùa vơi mùa đầy
cây tàn thu gió vàng bay
đau từng chiếc lá rụng đầy bến sông
buồn vui ấm lạnh quê chồng
để thương nhớ lại chập chùng bờ lau
chuyện nghìn năm cũ phai màu
dòng Thu nước chảy về đâu mấy mùa?
Hội An 1995


MẸ CHỜ HAI MƯƠI NĂM
Kính tặng dì Hinh, dì Tôn

mưa vườn xưa ướt lá trầu
ướt vai áo bạc, ướt màu tóc phai
ướt đôi chân mẹ yếu gầy
hai mươi năm bước qua đầy nỗi đau
mưa buồn giọt buốt chìm sâu
giọt lanh tanh gõ mộ sầu phủ rêu
nón cời áo rách mẹ yêu
vẫn xuôi ngược kiếp đói nghèo long đong

mưa vườn xưa lạnh ướt lòng
hắt hiu đốm lửa ngùi trông mấy mùa
hai mươi năm mẹ chờ ai
chiều nay mưa ướt vườn xưa mẹ già
Đà Nẵng 1975


SAY TỈNH CÙNG EM
Em vẫn biết ta chưa từng điên dại
chỉ giả vờ say tỉnh với em thôi
bởi đôi khi ta giả khóc giả cười
từng hạt muối xát đau từng khúc ruột

từng nhát chém buốt tê hồn gỗ mục
thơ đời ta không trọn với ta rồi
ta đợi bên lề nhân thế buồn vui
ly rượu đắng ta mời ai uống cạn
em có đến để cùng ta bầu bạn
nghĩa tình này đâu sá tỉnh hay điên
ta quá ngu ngơ quá đỗi ngoan hiền
để được nhận được cho chút lòng chân thật

ta đâu phải như cái phường tệ bạc
ngắm nhìn mây quên áo lụa chiều mưa
kẻ qua sông quên một bóng đò đưa
dòng nước chảy đìu hiu hồn lau sậy

ta nghe đời lịm xuống những hoàng hôn
bến bờ đâu ta gửi lại nỗi buồn
sao cứ mãi lênh đênh hoài số phận
này ta hỡi tên lính già thất trận

súng gươm đâu tơi tả cả hồn ngươi?
nếu phải đi cho trọn kiếp con người
thì em hỡi còn buồn vui chi nữa
chén oan nghiệt ta uống là duyên nợ
dù tỉnh say ta giữ hết cho mình
dù một giọt buồn rơi xuống chân em
đừng giẫm nát bởi hồn ta ở đó
đừng nhìn xuống bóng đời nhau sẽ vỡ
dù có yêu ta dù có vô tình
dù hoàng hôn níu gọi chút bình minh
em có thấy trong giấc đời say tỉnh
giọt nước mắt rơi hoen mờ nhân ảnh
em có về lòng có nhẹ nguồn cơn
có tình ta theo gió lạnh mùa sang
em sẽ thấy một trăm ngàn năm cũ
ta ở đó – một linh hồn đói lả
vẫn lang thang tìm bóng một con người.

No comments:

Post a Comment