Wednesday, December 25, 2019

Em – Em chảy về đâu – Em có nghe gió réo tận vô cùng – Em đã quên rồi lời hẹn ước – Em gửi tiếng thở dài trong một khúc tình buồn

EM
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Đường em đi có nhiều khe nhiều suối
Có nhiều bờ nhiều buội lượn quanh quanh
Em duyên hải Em bình nguyên châu thổ
Em rừng xanh Em truông quạnh mông mênh

Em xỏa tóc đứng bên bờ dĩ vãng
Em môi hồng tô thắm rẻo tương lai
Em hờ hửng, Em nghiêng trời quên lãng
Em phụ phàng hoa nhụy phấn hương bay

Em ngàn năm Em thiên thu vĩnh cửu
Em phút giây Em phù phiếm sát na
Em bỏ lại cõi đời ta tội lỗi
Em quay về lạc giữa cõi người ta

Em là gió thổi qua dòng sông lạ
Và thuyền ta chìm giữa đáy tang thương
Em là sóng ta bạc đầu trắng xóa
Bọt bèo ta trôi mãi giữa vô cùng.
                  Lê Văn Trung


EM CHẢY VỀ ĐÂU

Em chảy về đâu? Sông lãng quên
Để bờ tôi quạnh bến hoàng hôn
Chiều rơi từng bóng mây phiêu bạt
Sợi gió tình xưa thổi lạnh lùng
Em rải vàng thu nắng lạnh vàng
Ai về cho kịp giấc mơ tan
Ai về níu lạnh bài thơ cũ
Gói lại trong hồn thu muộn màng
Tôi vẽ vào rêu những dấu chân
Tôi chìm vào tận đá trăm năm
Em qua từng giấc mơ huyền thoại
Tôi lát hồn tôi vàng mặt đường
Em chảy về đâu sông lãng quên
Chảy về đâu hỡi giữa mông mênh
Có tôi nơi bóng chiều thiên cổ
Trôi với tình em sóng bập bềnh.
                     Lê Văn Trung


EM CÓ NGHE GIÓ RÉO TẬN VÔ CÙNG

Em có về theo cơn gió mùa đông
Mang cái lạnh vàng ươm lời hẹn cũ
Mang cái rét run run vòng tay nhỏ
Mang vàng phai một cõi nhớ xa mù

Ta một đời, trong cuộc kiếm tìm nhau
Dòng sông cũ, con đường xưa, diệu vợi
Vườn xanh đã bao lần thay lá mới
Áo người qua vàng thắm mấy mùa thu

Ôi cuộc trần gian muôn sắc muôn màu
Mà nỗi nhớ mùa đông tím bầm nỗi nhớ
Em có về theo chập chùng cơn gió
Thổi qua chiều lạnh buốt một câu thơ

Thổi qua chiều lạnh suốt cõi hoang vu
Tôi với tôi, một ngày trên mặt đất
Tôi tìm tôi, giữa trăm dòng lưu lạc
Mà tình em như một chốn quay về

Tiếng hát buồn chìm lặng suốt cơn mê
Lòng em cũng chìm trong chiều đông giá
Hay em đã nghìn năm còn xa lạ
Cõi tình tôi vàng úa một mùa đông

Em có nghe gió réo tận vô cùng!
                    Lê Văn Trung


EM ĐÃ QUÊN RỒI LỜI HẸN ƯỚC
Lòng bỗng nhớ mùa thu xưa hẹn ước
Cùng muôn hoa về mở hội trăng rằm
Và em đã một lần không thể đến
Là trọn đời lỗi hẹn với trăm năm

Trăng bữa ấy đã cam đành vội khuyết
Nụ hoa buồn thương nhớ một bàn tay
Mây bữa ấy che hồn tôi hiu hắt
Không người mô về vũ hội hoa này

Trăng bữa ấy chao nghiêng đồi lạnh lẽo
Áo choàng sương thao thiết lụa da nồng
Câu thơ cũ cầm trên tay tàn héo
Nụ buồn xưa rơi xuống giữa hư không

Em bữa ấy không về, quên hẹn cũ
Trăng mùa xưa từ ấy cũng không về
Cây vườn tôi lá vàng thêm mấy độ
Mà không đành rơi xuống giữa cơn mơ

Lòng nhớ mãi vườn xưa xanh như ngọc
Tóc quỳnh hương rối mãi một làn hương
Rồi không thể, rồi quên lời hẹn ước
Em về đâu để lạnh một vầng trăng.
            Lê Văn Trung



EM GỬI TIẾNG THỞ DÀI TRONG MỘT KHÚC TÌNH BUỒN
Còn ai còn ai
Đêm dài như mây
Đêm dài như gió
Đêm buồn trên tay

Thả buồn muôn thuở
Đêm chìm cơn say
Đời như ly rượu
Đêm tàn không hay

Khô vàng nỗi nhớ
Còn không còn không
Tóc chiều qua phố
Vàng phai mấy dòng

Mưa gầy vai nhỏ
Còn đâu còn đâu
Áo mềm da lụa
Lời ca úa nhàu

Thôi còn chi nữa
Thôi còn chi nữa
"Hạnh phúc lang thang "
Chân tình đã mỏi
Duyên tình trăm năm.
    Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment