Wednesday, December 25, 2019

Đêm qua mơ thấy em về - Đêm sông hàn – Đêm tân hôn – Đêm trắng – Diệu ngôn – Định mệnh – Định mệnh thi sĩ – Dở dang – Đóa hồng – Đoản khúc

ĐÊM QUA MƠ THẤY EM VỀ
*https://www.banvannghe.com/p11a10758/5/le-van-trung-ai-dem-cai-lanh-nghin-nam-cu

Em về hò hẹn một ngày vui
Hoa khế vườn tôi nở tím ngời
Và nở trong hồn tôi rạng rỡ
Nụ tình nguyên vẹn thắm trên môi

Em thấy chăng? Lá cũng dịu dàng
Đưa tay bồng nhẹ chú chim ngoan
Và nghe chim hót lời ân ái
Để khóm quỳnh anh cũng nở vàng

Em thấy chăng? Những con chuồn ớt
Khoe cái đa tình cuống quít nhau
Và đôi cánh mỏng như là gió
Áo em chiều trắng áo không màu

Em thấy chăng? Tình mỏng như sương
Tình qua vườn biếc áo chưa hồng
Hay da thịt của chiều con gái
Rất nhẹ như màu của nhớ mong

Em thấy chăng? Ngơ ngẩn một người
Phải là tôi? Có phải là tôi
Hay là thấp thoáng hồn thơ ngọc
Và chỉ là mơ! Chỉ thế thôi!

Ừ chỉ là mơ, hoa khế ơi
Nở chi cho tím cả hồn tôi
Chiều ơi! Im gió! Đừng! Hoa rụng
Rụng tím, chiều ơi! Nỗi nhớ người.
      
Lê Văn Trung – Đà Nẵng 05. 2017



ĐÊM SÔNG HÀN

Một thời niên thiếu sông ơi
Đã trôi mù biệt cuối trời phù vân
                    Lê Văn Trung


ĐÊM TÂN HÔN
Em hãy nở Một đóa hồng
Tôi xin Tạ hết tấm lòng cỏ cây
Em hãy rót Chén rượu đầy
Tôi xin Say với lòng say đất trời
Và hãy hát Khúc tình vui
Cho đêm tôi Rót mật ngời lên thơ.
                       Lê Văn Trung


ĐÊM TRẮNG
Người không uống một ta say một mình
Trải lòng ta với mông mênh
Giọt sương độ lượng rơi mềm nỗi đau

Trải lòng ta với biển dâu
Dòng sông còn những nông sâu cõi người
Ta mời rượu đắng trên môi
Không còn ai chén rượu mời phai men

Cuối bờ là cõi lãng quên
Cuối dòng là bóng thuyền lênh đênh về
Ta mời trắng một đêm say
Thuyền ai hay bóng người ngoài vô biên?
                               Lê Văn Trung


DIỆU NGÔN
Người ướp tình thơm trong ngực biếc
Đêm trầm hương quyện cả cơn mơ
Ta sẽ vì em mà nhã nhạc
Ta sẽ vì em mà thiên thai

Đêm rất tinh tuyền đêm ngát hương
Này em nhẹ mở cửa thiên đường
Cho đêm mộng vỡ nghìn cơn khát
Cho tình đau tê từng đốt xương

Ôi giọt lệ ngời thơm hương mật
Em rót cho đầy một giấc mơ
Trăng xưa đã vỡ từ muôn kiếp
Chợt ngất ngây rằm một đóa thơ

Xin ướp tình xanh trong ngực biếc
Ta sẽ vì em mà nhã ca
Ta sẽ vì em mà Thánh nhạc
Tình sẽ vì em mà nở hoa.
                   Lê Văn Trung


ĐỊNH MỆNH

Tôi sấp ngửa đời tôi những lá bài định mệnh
Như cuộc tình tôi sấp ngửa giữa tai ương
Em như mây như sương như nỗi buồn tôi chập chùng ẩn hiện
Như mùa thu tôi vàng úa mộng hoang đường

Tôi sấp ngửa đời tôi em sấp ngửa nỗi buồn
Con xúc xắc tung trăm lần vẫn rơi về hệ lụy
Em sấp ngửa tình tôi đồng xu cứ xoay hoài trên mặt đời lửa cháy
Tôi xoay tròn lảo đảo cuộc trăm năm

Ngọn gió oan khiên thổi suốt cuộc thăng trầm
Tôi úa lá rơi buồn trên mặt đất
Cuộc người kiếm tìm ngàn năm những cái còn cái mất
Nhát dao đời trăm vết chém dọc ngang

Tôi sấp ngửa đời tôi như tên lãng du phung phí những đam mê giữa giông bão điêu tàn
Em sấp ngửa cuộc tình tôi cứ đổ về quên lãng
Rơi mặt nào giữa hai màu tối sáng
Rơi mặt nào cũng tay trắng về không
Rơi mặt nào cũng thiên cổ phù vân
Dấu định mệnh in hằn trên lá bài sấp ngửa.
                                Lê Văn Trung


ĐỊNH MỆNH THI SỸ (*)
Thơ cho Cõi Lặng Im
Này ngươi
Thi sỹ của mọi thời đại
Thi sỹ của những thi sỹ
Hãy nhận lấy vinh quang đời ngươi
Là nỗi khổ đau của nhân loại
Hãy nhận lấy hào quang đời ngươi
Là niềm thống hối đã Thánh hóa bằng phép rửa nhiệm mầu
Hãy nhận lấy ân huệ đời ngươi
Là những ly tan vỡ nát trong trái tim chuộc tội
Hỡi thi sỹ vĩ đại của thiên thu vĩ đại
Con đường hủy diệt đang chờ đợi ngươi
Sau bữa tiệc mừng phục sinh
Thơ ngươi sẽ ép thành rượu nho
Tưới lên những đóa hoa hồng
Trên cánh đồng Sự Sống
Mỗi nụ hoa là một nỗi khổ đau
Về một điều ước
Mỗi nụ hoa là một vì sao
Trong bầu trời Sự Thật
Này ngươi
Thi sỹ của Quê Hương Lưu Đày
Thi sỹ của Ngục Tù Nô Lệ
Của một chủng tộc đánh mất cội nguồn
Của ảo tưởng về một vỹ nhân
Của những lừa bịp nhân danh công lý
Nhân danh tự do và bánh mì
Hãy nhận lấy vòng hoa cuối cùng
Vòng hoa tang
Vòng hoa tang cho một Tổ Quốc bị bức tử
Hơn hai trăm năm
Như một Israel khác.
    Lê Văn Trung

(*) Chữ của Khalil Gibrant



DỞ DANG
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
Đi chưa cuối những con đường
Mà chiều tôi đã ngập ngừng bước chân
Qua chưa hết một dòng sông
Mà hoàng hôn đã mịt mùng khói sương
Uống chưa cạn một ly buồn
Mà men rượu cháy cả hồn thu xưa
Mơ hoài chưa hết cơn mơ
Mà nghe hoạn nạn bên bờ chiêm bao
Rụng chưa hết một mùa đau
Vàng thu tôi mãi xôn xao lá vàng
Mây đời tôi mãi lang thang
Từ em mang nỗi dở dang theo cùng.
                        Lê Văn Trung


ĐÓA HỒNG

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17848
*https://www.banvannghe.com/a10896/le-van-trung-duong-co-nhieu-hoa-xuyen-chi 


Xin vẽ lại chút tàn phai hiu hắt
Của mùa thu xa vắng buổi yêu người
Xin thắm lại buổi hoàng hôn hương sắc
Đóa quỳnh xưa về nở giữa chiêm bao

Xin đốm lửa trong tàn tro nguội lạnh
Cháy cùng tôi trong cõi quạnh hiu này
Xin là gió thổi qua lòng nắng hạn
Xin mùa xanh về nhuộm nỗi tàn phai

Em dù đã xa xôi bờ bến lạ
Tôi  cũng đành sóng vỗ một bờ đau
Xin về lại như đã từng hiện hữu
Miền đam mê ngà ngọc buổi yêu đầu

Xin về lại trên lối tình nhung lụa
Tôi trầm nhang dâng Thánh lễ ơn người
Xin về lại, dẫu quên lời tuyên hứa
Một đóa hồng vẫn thắm ở tim tôi.
                            Lê Văn Trung



ĐOẢN KHÚC

Xin trải hết lòng thơm lên cỏ biếc
Cho em về ngà ngọc gót chân vui
Xin chảy với dòng suối nguồn tinh tuyết
Em về đây xỏa tóc gội mây trời.

Tình ươm màu nắng lụa
Thuở trăng vừa mười lăm
Tình thơm lừng mật sữa
Từ độ trăng nguyên rằm.

Em từ buổi trăng chưa rằm bóng nguyệt
Tóc trầm hương chải mộng suối trăng hồng
Ta từ buổi hồn thanh niên tuyệt bích
Bỗng sững sờ một đóa dạ quỳnh hương.

Tôi đang mơ giấc luân hồi
Mai kia gối mộng tay người trăm năm.
                            Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment