Tuesday, December 24, 2019

Tập thơ cát Bụi Phận Người 2 của Lê Văn Trung

Buồn vui gì mà ở hay đi - Tàn phai - làm sao qua hết chùa Cầu - Mệnh - Kiếp - Tứ tuyệt - Chiều Blao - Cõi đời ta không phải ở nơi này - Nửa đêm xem quỳnh nở - Làm sao che kín nỗi buồn - Làm sao gặp cái sau cùng - Hình như hay là - Ta vẫn đợi chờ - Thưa cùng Thượng đế - Uống rượu một mình nhớ Bạch Cư Dị - Thúy Kiều khóc trước mộ Đạm Tiên - Trọn một đời chưa viết nỗi một câu thơ - Cùng lận đận bên trời một lứa - Dạ lan hương - Nghe tiếng chim cu gáy nhớ những ngày đã xa - Muối mặn gừng cay - Sao chẳng đành bỏ đi


BUỒN VUI GÌ MÀ Ở HAY ĐI
Vui gì mà ở lại
buồn chi mà ra đi
đời có năm bảy ngả
tình cũng một đôi khi
trăm năm lòng say tỉnh
hãy nhận hết cho mình
những lụy phiền mõi mệt
những lọc lừa đảo điên
thôi còn buồn chi nữa
đời cũng một đôi khi
dù thất cơ lỡ vận
cay đắng có ra gì
ta nhìn ngươi giữa chợ
ngồi rao bán phận mình
sao nhìn ngươi giữa chợ
mà lòng ta buồn tênh
ta nhìn ngươi giữa chợ
ngồi với những hồn ma
bán buôn điều gian trá
vay mượn lòng điêu ngoa
ta đã từng như thế
máu chảy cạn khô rồi
giờ ngươi, ừ, cũng thế
thiêu cháy ngọn lửa đời
vui gì mà ở lại
buồn chi mà ra đi
thôi bày dặm cuộc rượu
cùng ta nỗi vơi đầy
ta giữa trời mà réo
ném trả cái vô thường
ra giữa đường mà gọi
một phương ngoài một phương
tàn đông 2002


TÀN PHAI

 đời ru con tiếng thở dài
bao nhiêu năm tháng mòn vai mẹ già
 Bồn ơi nỗi chia xa
lòng đi trăm ngả tình cha mỏi mòn
 quán nghèo xiêu vẹo bên sông
 em còn đâu chuyện đôi dòng đục trong
 mưa Trường Sơn lạnh buốt lòng
 gió Trường Sơn rụng lá vàng vườn xưa

 bầy chim sáo đã bao mùa
 nhớ bông gạo đỏ rừng mua tím chiều
 còn không hỡi người tôi yêu
đêm tàn đông ngọn đèn leo lét chờ

 hai mươi năm cội mai già
 hai mươi năm ngậm ngùi qua lạnh lùng
 1995


LÀM SAO QUA HẾT CHÙA CẦU
ta chưa qua hết Chùa Cầu
là chưa qua hết bể dâu lòng người
hồn thiên cổ - bóng trăng soi
rêu in mái lạnh vọng lời trăm năm
người xưa đâu? Bước thăng trầm
sông Hoài bến cũ thuyền không trở về

ta chưa qua hết cơn 
dấu chân ai tự nghìn xưa đá mòn
là chưa qua hết Hội An
mà nghe sâu thẳm từng vần cổ thi

chưa qua hết nỗi sầu này
làm sao qua hết sâu dày thế gian
còn nguyên huyền bí Hội An
cuộc tìm kiếm ở tận ngàn năm sau
ta chưa qua hết Chùa Cầu
làm sao qua hết nỗi đau nhân tình
cái vòng hệ lụy quẩn quanh
ta đi tìm bóng dáng mình thưở xưa

Hội An nét cổ thư mờ
Hồn rêu phong tự bao giờ hỡi em
(Tháng chạp, Tân Tỵ, Đà Nẵng, ngày mãn tang mợ)



MỆNH
Đánh đổ cùng rủi may
Giữa nhân tình điên đảo
Đen đỏ canh bạc đời
Được thua đành phận số.
1998


KIẾP
Nghìn năm chưa hóa bướm
Thôi làm kiếp con tằm
Cạn khô dòng tinh huyết
Về tắm bến hư không
1998


TỨ TUYỆT
1
Thơ như chén rượu đời cay nghiệt
Uống mãi mà không cạn nỗi sầu
Ta đi trăm nẽo đường xuôi ngược
Trời đất chưa tàn cuộc bể dâu

2
Trở lại vườn xưa tìm lối cũ
Thềm rêu mờ nhạt dấu chân người
Sau hè cây khế hoa tàn rũ
rụng tím như còn thương nhớ ai.
3
Em đã vì ta mà lận đận
Thân cò lặn lội mấy mươi năm
Ta như tên lính già thua trận
Đành nợ em rồi một tuổi xuân
1998


CHIỀU BLAO

Tặng anh Nguyễn Đức Sơn & Hoàng Ngọc Châu
đìu hiu chiều lạnh sương mù
vắng hoe phố chợ âm u bóng rừng
tiếng người về muộn qua mươn
bờ lau nhòe nhoẹt con đường loanh quanh
nhà ai vàng vọt ánh đèn

có soi ấm được chút tình xa xôi
Blao 1976


CÕI ĐỜI TA KHÔNG PHẢI NƠI NÀY
Ngày mấy bận ra vào nơi xóm chợ
Em thấy gì trên mỗi dấu chân qua
Em nghe gì trong sâu hút đời ta
Tình mặn nhạt vơi đầy cùng dâu bể

Trước nỗi đau ta vô cùng nhỏ bé
Em làm sao ôm hết phận đời mình
Hạnh phúc nào cũng rất đỗi mong manh
Càng níu giữ càng hụt tầm tay với

Càng réo gọi càng nghe lời vọng lại
Của chính mình lạc lõng giữa nhân gian
Bởi những tây phương cực lạc thiên đàng
Hỡi những thần linh đất trời giáo chủ
Vòng hệ lụy mấy ngàn năm mới đủ
Đổi lấy phút giây hoan lạc phù du
Ai khóa đời nhau kín cửa ngục tù
Cứ quanh quẩn trong vòng vây kẻ chợ

Cứ giam hãm trong mưu cầu tạm bợ
Em bước đi chao đảo giữa trời chiều
Áo bạc màu che không ấm lòng yêu
Tình mặn nhạt vơi đầy cho nhận cả

Ta cũng nguyện trải lòng cùng cây cỏ
Em bước qua ướt lạnh giọt sương mềm
Hỡi những thiên thần quỷ dữ hãy nằm yên
Cho em lại là em thuở đất trời nguyên thủy
Cho tôi cũng là tôi thuở hồng hoang bừng dậy
Để một giây một phút rất phù du
Mầu nhiệm mở tung cánh cửa ngục tù
Em đứng khóc dưới chân đồi hạnh phúc

Ta viết nốt câu thơ nghìn năm trước
Rồi ra đi chẳng luyến tiếc gì đâu
Mặc cõi nhân gian đổi sắc thay màu
Dù em vẫn ra vào nơi xóm chợ

Ta chỉ mong em khắc lòng ghi dạ

Cõi đời ta không phải ở nơi này.


NỬA ĐÊM XEM QUỲNH NỞ
Thoảng mùi hương giữa chiêm bao
Từ trong sâu thẳm cõi nào rất xa
Nỗi tình riêng của quỳnh hoa
  Chảy trong xương tủy thịt da rợn người
  Em từ đâu đến bên tôi
  Mà che kín cả đất trời khói sương
Hồn tôi quán lạnh ven đường
Nửa đêm ngát mộng quỳnh hương diệu kỳ
Đồng Nai 1995


LÀM SAO CHE KÍN NỖI BUỒN
(tặng Uyên Hà – Hoàng Lộc & Ngọc Bích)

yêu nhau hóa đá cũng chờ
sao em vội bước sang bờ sông kia
để tôi nhìn buổi đi về
nghe con sáo hót buồn tê cả chiều

đàn ai lửng một câu kiều
buồn mang mang nhớ buồn hiu hiu buồn
cho tình vỗ cánh sang sông
tôi về bến cũ ngồi trông bên trời

lòng như khóm lục bình trôi
từng con nước cuốn xa rồi bờ xưa
quê người sớm nắng chiều mưa
em còn nghe tiếng gió mùa sang đông ?

tôi che cho kín nỗi buồn
làm sao dấu hết long đong phận người
thà như khóm lục bình trôi
nghe con sáo hót ngậm ngùi ngàn năm.
                                 Lê Văn Trung


LÀM SAO GẶP CÁI SAU CÙNG
ta đi tìm cái thật gần
đưa tay chạm cõi phù vân tưởng là
ta đi tìm cái rất xa
lời vô âm vọng buồn qua kiếp người

ta đi tìm cái đầy vơi
bước chân hụt giữa ngậm ngùi đời em
ba trăm năm hỡi Tiên Điền
lệ người đã cạn lụy phiền gì nhau

ta đi tìm cái ban đầu
lỡ tay chạm đến ngàn sau ngỡ rằng
ta đang tìm cõi vĩnh hằng
muôn thu gom lại đọ bằng phút giây

rồi ra lạc giữa chốn này
câu thơ thần ứng đọa đày đời thơ
xin về ngủ giấc hư vô
ta quên ta đã từng giờ hiện sinh
ta đi tìm lại chính mình
nào hay lạc lối vô minh mịt mù
đến từ đâu?  về cõi nào?
lời thơ hiu quạnh tan vào hư không

ta đi tìm cái sau cùng
lạnh tăm đầu núi nửa vòng trăng non
mới hay trong cái mất còn
làm sao biết được cội nguồn của nhau
2002


HÌNH NHƯ HAY LÀ

hình như tôi đã trở về
chính nơi tôi đã ra đi thuở nào
hình như từ trong chiêm bao
cái tôi hiện thực nhuốm màu hư vô

hình như tôi vẫn đợi chờ
ở trong cõi chết phút giờ phục sinh

hay là tôi đã ngủ yên
buổi hồng hoang – thưở khai nguyên đất trời

bao giờ tôi trở về tôi
cái tôi tro bụi luân hồi vô minh.


TA VẪN ĐỢI CHỜ
Tặng anh Võ Thành Hiệu & B.Sơn
có khi đất thấp trời cao
ta không còn lấy chốn nào dung thân
phút thanh cao – phút phong trần
thánh thần – ngạ quỷ mấy lần đổi thay

cõi tự do – cõi tù đầy
cái vinh – cái nhục vơi đầy bể dâu
nguồn hoan lạc – suối thương đau
bao phen chìm nổi nông sâu biển đời

trải lòng ra với tình người
ta nào toan tính lỗ lời được thua
xin đừng hơn thiệt bán mua
trái tim ta vẫn nghìn xưa thắm hồng

có khi trời đất mênh mông
mà không chắp nổi một dòng tâm thơ
ta vẫn mong vẫn đợi chờ
em còn đâu đó bên bờ nhân gian
Đồng Nai
trung tuần tháng chạp 2001


THƯA CÙNG THƯỢNG ĐẾ
Người đánh cá cuộc đời tôi
bằng trò sấp ngữa vòng chơi số phận
ném tôi vào cõi phù vân
mặc cho trời đất xoay vần rủi may

người vờ vỉnh giữa cơn say
nói trăng nói cuội kéo dài cuộc vui
chẳng xót xa chẳng ngậm ngùi
tôi không còn bóng hình tôi của người

đem tung hứng cuộc đời tôi
nghìn đêm mua một tiếng cười phù hoa
đảo điên trong cõi người ta
bỏ mặc tôi một hồn ma không mồ

uổng đời tôi – một đời thơ
đau lòng tôi có xót xa lòng người
bao giờ tàn cuộc rong chơi
 mà lời phán xét là lời bi thương

tôi nào mơ chốn thiên đường
cõi chân như cũng vô thường có không
một mai cát bụi hồng trần
hãy quên tôi với căn phần của tôi
Đồng Nai 2001


UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH NHỚ BẠCH CƯ DỊ
tôi ngồi rót rượu cho tôi
chén chua xót chén ngậm ngùi đầy vơi
bao nhiêu năm một kiếp người
biết mời ai giữa đất trời hỗn mang

chén bi thương chén đoạn trường
trời Nam biển Bắc mấy phương bụi mờ
sống chưa trọn một đời thơ
buồn rơi giọt rượu trên tờ giấy không

tôi ngồi rót rượu tàn đông
chén phiêu bạt đã cạn dòng sông xưa
hỡi người thiên cổ về chưa
 mời nhau uống chén rượu chờ trăm năm

 chén lao đao chén thăng trầm
 rượu Tầm Dương gởi sóng Tầm Dương trôi
2002


THÚY KIỀU KHÓC TRƯỚC MỘ ĐẠM TIÊN
Hình như tôi đã trăm lần
Sống đi chết lại mà không gặp người
Bao giờ tàn cuộc rong chơi
gởi câu sinh tử trong lời tử sinh

dẫu có không một chút tình
biết ai là bóng là hình của ai
có tôi trong nỗi đau người
có người trong nỗi ngậm ngùi đời tôi

ra đi cuối đất cùng trời
biết nhân gian vốn đầy vơi vô thường


tôi một phương người một phương
hát ai nghe tiếng đoạn trường cùng ai
người về đâu? tôi còn đây
ba trăm năm chắc có ngày trùng lai
non xa lạnh chiếc trăng gầy
lời vô thanh vọng tự ngoài hư không
2002


TRỌN MỘT ĐỜI CHƯA VIẾT NỖI MỘT CÂU THƠ
 đừng nhầm gọi ta là thi sĩ
trọn đời chưa viết nổi một câu thơ
Cũng đừng bảo là cái thằng thất chí
Sống ngu ngơ giữa xuôi ngược xô bồ

Trăm vận rũi vận may ở dời ai biết
Hiểu làm sao mà em bĩu môi cười
Biết rồi ra chắc ai còn ai mất
 Ta vẫn ung dung tin có chuyện đất trời

Ta vẫn nói vẫn cười vẫn đi vẫn đứng
Chớ tưởng rằng ta cái thứ lông bông
Cái thứ điên điên dại dại tang tang
Mà không hiểu chuyện lở bồi sông biển
Ta vẫn biết cõi nào ta sẽ đến
Dù đau lòng nói nhỏ với em thôi
Vì em hỡi ta vô cùng hổ thẹn
 Sống trăm năm uổng phí một con người

Bởi đến đó là cuối đường tuyệt lộ
Súng gươm đành gỉ sét ngậm ngùi quên
Ôi nhật nguyệt muôn đời soi thấu tỏ
Một câu thơ ta viết mãi không thành


CÙNG LẬN ĐẬN BÊN TRỜI MỘT LỨA
                              * tặng Phạm Ngọc Lư

bao năm chưa gặp lại
giờ người đã thế này
áo giang hồ bạc thếch
rượu giang hồ còn say?

ta một trời dâu bể
người trăm phương bụi mù
tên lính già thất trận
vết thương cũ còn đau
ta mời người uống cạn
ly rượu tàn cuối đông
trôi theo dòng hoạn nạn
“thiên nhai luân lạc nhân” (2)

ta nhớ mười năm cũ
lòng như mây trắng bay
ta nhớ người ngày ấy
tình thanh xuân còn đầy

giờ mười năm gặp lại
áo giang hồ tả tơi
hồn giang hồ vữa mục
tình giang hồ muôn nơi

ta biết bởi gì đâu
hỏi nhau càng thêm buồn
ngươi cũng hiểu từ lâu
chuyện đất trời mênh mông

ai đã từng xuôi ngược
qua trăm bến ngàn bờ
hiểu những điều sau trước
lòng nào không xót xa
ta nhìn ngươi đứt ruột
ngươi nhìn ta ngậm ngùi
ôi cõi ngoài xa lắc
chỉ còn ta với ngươi.
            Lê văn Trung

(*) (**): ý thơ Bạch Cư Dị


DẠ LAN HƯƠNG
nụ hoa bừng giữa đêm hương
nở trinh nguyên đóa vô thường đời em
hồn tôi như giọt sương quỳnh
chảy đôi dòng lệ trên nhành từ tâm
kiếm tìm tận cõi vô ngôn
đốt thơ oan nghiệt – khép vòng tử sinh
không tôi vô ảnh vô hình
không em, khói bụi phù vân lụy phiền
chỉ còn thoáng dạ lan hương

thoát thai từ buổi tang thương đất trời.


NGHE TIẾNG CHIM CU GÁY NHỚ NHỮNG NGÀY ĐÃ XA
con chim cu gáy bên 
ta nghe như tiếng gọi bè bạn xưa
nhớ em tóc ướt chiều mưa
con đường đi học anh vừa mười lăm
nhớ hoa cau nở trăng rằm
nhớ mâm cơm mẹ ngoài sân gió nồm
nhớ mùi bồ kết nồng thơm
 cứ thoang thoảng mãi trong hồn cỏ cây

ôi trăm năm cuộc vơi đầy
 đẩy ta xa mãi những ngày đầy hoa
 tìm đâu vạn nẻo vạn nhà
 buồn nghe chim gọi đời ta giữa chiều
 cúc – cu – cu buồn hiu hiu
tiếng tang thương đứt dây diều đồi sương
thuyền em trong đục mấy dòng?
bạn bè ta biết long đong cõi nào?
bao nhiêu nước chảy qua cầu?
 cho đau lòng mẹ trắng màu thời gian


hoa cau rụng úa sau vườn
nhạt hương bồ két trên nguồn tóc xưa
 nhà ai tiếng vọng ầu ơ
con chim nhớ bạn cúc cu gọi buồn.


MUỐI MẶN GỪNG CAY
mong trăm năm sống một ngày
một ngày xin sống được vài phút giây
là ta đã thật đủ đầy
với em
dưới cõi trời này
cho nhau

sớm hôm từng sợi cơ cầu
buộc vào nhau những bể dâu ngọt ngào
vị ngọt ngào của thương đau
nỗi thương đau của nông sâu nhạt nồng

của phôi phai của thắm hồng
của nguồn hoan lạc của lòng quạnh hiu
của nắng xế của mưa chiều
 ta cho qua hết núi đèo đời ta

trăm năm tìm bóng quê nhà
dừng chân lưu lạc bóng tà huy phai
ta mong chỉ có một ngày
với em muối mặn gừng cay ấm lòng.


SAO CHẲNG ĐÀNH BỎ LẠI

Tặng Vinh
thế nào rồi cũng phải
bỏ đất trời mà đi
 trời đọa đầy khổ ải
đất chẳng xót thương gì

thế nào rồi cũng phải
bỏ cõi người mà đi
bỏ tình em ở lại
 có ngọt bùi đắng cay

thế nào rồi cũng phải
bỏ lại hạt bụi này
bỏ lòng thơ cỏ dại
bỏ một đời mây bay

bỏ một chiều cuống quit
bỏ một đêm điên cuồng
bỏ một ngày đói khát
uống cạn dòng tang thương
thế nào rồi cũng phải
bỏ hết niềm mê say
với bao dòng hệ lụy
trói buộc xác hồn này

sao chẳng đành bỏ lại
bài thơ còn dở dang
sao chẳng đành mãi mãi
quên biệt cõi trần gian

mày bỏ trời đi đâu
mày bỏ đất đi đâu
làm sao mà giấu được
những vết hằn thương đau

mày bỏ người đi đâu
mày bỏ tình đi đâu
hạt bụi mầy còn đó
nằm lạnh dưới mồ sâu.

No comments:

Post a Comment