Tuesday, December 24, 2019

Một Ngày Bình Yên - Một Ngày Buồn Quá Đổi – Một Tôi Giữa Đất Trời - Một Trang Tình Huyền Thoại – Mưa – Mưa - Mùa cạn - Mưa Chiều Tháng Bảy

MỘT NGÀY BÌNH YÊN
Nở đi em một mặt trời
Long lanh trong giọt lệ ngời yêu thương
Tỏa ngát lên mầu nhiệm hương
Nghìn thu rót mật tận nguồn tim reo

Thắp lên em vạn vì sao
Cho đêm tình ái chảy vào sông trăng
Cho thơ tôi tắm lệ nồng
Cho hồn tôi tắm trong hồn cỏ cây

Rót đi em giọt tình say
Ngửa lòng tôi uống một ngày bình yên.
                           Lê Văn Trung


MỘT NGÀY BUỒN QUÁ ĐỖI
Lòng buồn quá em nở giùm tôi với
Tường vi ơi, đại đóa cúc ươm vàng
Xin nở với lòng tôi đang mùa vội
Đêm chưa tàn thao thiết nụ quỳnh hương

Lòng buồn quá xin chảy cùng tôi với
Dòng sông ơi và suối và khe rừng
Chảy róc rách vào lòng em mở hội
Đêm chưa tàn lá rụng giữa mùa trăng

Lòng buồn quá xin hót giùm tôi với
Lời nỉ non con dế nhỏ ven đường
Lời của gió thổi mềm miền sương gội
Đêm chưa tàn tóc rối mộng trầm hương

Lòng buồn quá xin bay cùng tôi với
Mây ngang trời chìm áo lụa vàng phai
Bay dịu dàng qua lòng tôi diệu vợi
Đêm chưa tàn chưa cạn một hồn say

Lòng buồn quá, ôi một ngày buồn quá
Lòng hoang vu bờ bãi tiếp hoang vu
Ôi tình em là một dòng sông lạ
Vỗ vào tôi sóng mỏi cuối chân cầu.
                          Lê Văn Trung


MỘT TÔI GIỮA ĐẤT TRỜI

Mình tôi với những con đường
Quanh co trong cõi vô thường nhân gian
Buồn rơi giọt nắng khô tàn
Lá mùa quên lãng rụng vàng giấc mơ

Buồn trong tôi những sợi mưa
Tự nguồn thiên cổ về chưa hết sầu
Réo gì lời thiết tha đau
Đường tôi gãy những nhịp cầu trần gian

Nhớ gì mà sương chưa tan
Còn che kín cõi tình dang dỡ tình
Một tôi trời đất rộng thênh
Quanh co đường quạnh buồn tênh phận mình.
                          Lê Văn Trung


MỘT TRANG TÌNH HUYỀN THOẠI

Trăm năm cô vẫn là cô bé
Một thuở hoang đường trong mắt tôi
(Dẫu biết đôi khi dòng biếc lệ
Vô tình rụng xuống bóng chiều rơi)

Môi vẫn là hoa còn ngậm hương
Tóc rối vào mây một chút buồn
(Đâu biết đôi khi bờ vai nhỏ
Thương lá vàng tôi rụng ngỡ ngàng

Đâu biết áo chiều xưa trắng xóa
Bay hoài trong những giấc mơ hoa
Đâu biết đôi khi dòng trăm ngả
Thơ buồn mơ mãi bến sông xa )

Trăm năm cô mãi là cô bé
Đâu thấy thu tôi rắc lá vàng
Đâu thấy sương tôi mềm cơn mộng
Vừa rơi vừa bay vừa lang thang.
                               Lê Văn Trung


MƯA
Áo hay sương mỏng bên trời vàng thu
Có con chim lạ bay từ
Thiên thu về gọi sa mù đồi trăng

Mưa đồi trăng! Mưa đồi trăng!
Miền HIU QUẠNH với CÕI IM LẶNG người
Mưa còn rơi! Mưa còn rơi!
Là tôi giọt lệ trên môi rượu nồng

Mưa đồi KHÔNG ướt lòng KHÔNG
Người từ IM LẶNG về hong tóc buồn
Mưa trăm năm mưa nghìn năm
Mưa từ thiên cổ lạnh căm cõi người.
                            Lê Văn Trung


MƯA
*https://www.banvannghe.com/p11a10737/6/tho-le-van-trung

Tôi ở nơi này mưa rất lạ
Tôi ở nơi này mưa rất buồn
Mưa chảy lênh lang như dòng lệ
Mưa rơi tình tang như tiếng đàn

Tôi ở nơi này mưa buổi chiều
Mưa chìm theo đêm mưa chiêm bao
Mưa che khuất một vành trăng khuyết
Mưa rụng buồn tênh những giọt sầu

Ở đây trời mưa không ngủ được
Tôi che trời mưa bằng nỗi buồn
Tôi đi trong mưa bằng tiếng hát
Tôi tan theo mưa lời than van

Mưa ở đây hay mưa phương người
Mà sao lòng tôi mưa khôn nguôi
Môi tê uống lạnh dòng mưa lạ
Bỗng nhớ mênh mang mắt lệ ngời.
                                 Lê Văn Trung


MÙA CẠN
Ta con còng khổ bò quẩn quanh
Vắt kiệt đời xanh đau mùa hạn
Gió cháy cồn lau cúi rạp mình

Nắng sém ghềnh run nghe đá vỡ
Cây trơ cành úa quặn khô mầm
Khói cuộn cuồng phong trời hấp hối
Lửa đốt hờn căm đất nát bầm

Ta ném đời ta như hòn sỏi
Lóc cóc khua hoài một cõi mê
Ta ném đời ta viên ngói vỡ
Mặt đời lếch thếch trượt lia thia

Ta búng đời ta mẩu thuốc tàn
Tình bay màu khói lụn tro than
Đành dối lừa nhau cơn say ảo
Ta buồn như kẻ vừa cư tang

Ta nhặt đớn đau  từng sợi tóc
Cơ hồ như sợi máu tàn phai
Ta nén vào tim từng tiếng nấc
Giọt máu nào rơi tiếng thở dài

Đời lăn đau xác thịt khô gầy
Đời mộng du suốt cuộc lưu đày
Ai gióng vội hồi chuông báo tử
Tình xanh chết yểu từ trong thai

Nằm nghe gió hú rên mùa cạn
Năm tháng đui mù lấp bãi khuya
Vì sao rụng tắt mù phương hướng
Thiên thu lệ cháy mộng tan lìa

Vung tay vạch một đường sinh tử
Dẫu chết bên này hay bên kia
Ta ngồi đọc hết trang cuồng sử
Máu biển xương rừng khóc mộ bia.
                              Lê Văn Trung


MƯA CHIỀU THÁNG BẢY

Cơn mưa vội, lướt qua chiều tháng bảy
Quán không tên, bàn ghế nhớ hơi người
Tôi ngồi xuống, một mình thôi, khẻ gọi
Ai qua đường, không ngoái lại, nhìn tôi

"Cho tôi xin một ly vừa đủ ấm
Cô hàng ơi, đôi mắt ướt, xa xôi
Cô thấy gì trong dòng mưa lướt chậm
Chảy về đâu mà lạnh cả một phương người

"Cho tôi xin, hơi thở chiều tan nhẹ
Cho nỗi buồn tan nhẹ giữa lòng nhau
Cô có thấy hạt mưa chiều tháng bảy
Người ta bảo thầm ôi tháng bảy mưa Ngâu

"Cho tôi xin sợi tóc chiều mưa gội
Trói lòng tôi trong góc quán buồn tênh
Cô có nghe tiếng mùa xanh réo gọi
Con thuyền nào lạc mất bến trăm năm"

Cơn mưa vội, như tình em rất vội
Mưa ngày xưa không đủ ướt đôi lòng
Nên vạn kiếp những chiều mưa tháng bảy
Mưa của đất trời ướt cả cõi mênh mông.
                              Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment