LÁ RỤNG
*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2019/09/13/lvt-chu-m-th%C6%A1-cu-a-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-trung-vn/
Anh ngồi nhìn chiếc lá rơi
ngoài hiên rất nhẹ như lời chiêm bao
Gặp nhau tàn cuộc vui nào
Bây giờ rụng giữa nỗi sầu thiên thu.
Lê Văn Trung
L' ADIEU (*)
Quê và quán một đôi lần ghé lại
Cuộc trần gian đã mấy bận đi, về
Lòng tiếc nuối mộng đời chia mấy nẻo
Nhớ hương rằm ngồi khóc giữa sương khuya
Cuộc trần gian đã mấy bận đi, về
Lòng tiếc nuối mộng đời chia mấy nẻo
Nhớ hương rằm ngồi khóc giữa sương khuya
Nhành thạch thảo như một lần không thể
Nở vì thơ từng đóa lệ chia lìa
Bàn tay đó năm ngón buồn nhỏ bé
Thả về đâu từng cánh nhỏ hoa bay
Nở vì thơ từng đóa lệ chia lìa
Bàn tay đó năm ngón buồn nhỏ bé
Thả về đâu từng cánh nhỏ hoa bay
Màu thu biếc trong mắt người ảo diệu
Đã trăm lần ngấn lệ khóc hương phai
Mỗi sợi tóc là một dòng sông chảy
Em chảy về đâu trong cõi hoang mê này
Đã trăm lần ngấn lệ khóc hương phai
Mỗi sợi tóc là một dòng sông chảy
Em chảy về đâu trong cõi hoang mê này
Lời tri ngộ ươm trong niềm chia biệt
Màu thu xanh nhành thạch thảo phai hương
Ta trở lại gọi em mùa trăng khuyết
Còn viền mây đọng lại giữa khuya sương.
Màu thu xanh nhành thạch thảo phai hương
Ta trở lại gọi em mùa trăng khuyết
Còn viền mây đọng lại giữa khuya sương.
(*) L' Adieu, tựa đề một bài thơ của Guillaume Apollinaire
Khi về vấp một mùi hương
Ai ngờ té sấp giữa đường chiêm bao
Ai ngờ té sấp giữa đường chiêm bao
Lê Văn Trung
LẠI KHÔNG ĐỀ
Khi ta biết trăm ngàn lần không thể
Vượt chính mình đạt thấu cõi vô biên
Thôi đành vậy ta còn đôi nhịp thở
Để thơ ta trọn vẹn với ân tình
Khi ta biết muôn đời là rơm cỏ
Xác thân này xin bón cõi trăm năm
Tình em sẽ bên mộ sầu rực rỡ
Nở cùng ta, em nhé, triệu bông bồng.
Khi ta biết trăm ngàn lần không thể
Vượt chính mình đạt thấu cõi vô biên
Thôi đành vậy ta còn đôi nhịp thở
Để thơ ta trọn vẹn với ân tình
Khi ta biết muôn đời là rơm cỏ
Xác thân này xin bón cõi trăm năm
Tình em sẽ bên mộ sầu rực rỡ
Nở cùng ta, em nhé, triệu bông bồng.
Lê Văn Trung
LÀM SAO CHE KÍN NỖI BUỒN
(tặng Uyên Hà – Hoàng Lộc & Ngọc Bích)
*https://khacminh.wordpress.com/2012/05/08/lam-sao-che-kin-noi-buon-tho-le-van-trung/
yêu nhau hóa đá cũng chờ
yêu nhau hóa đá cũng chờ
sao em vội bước sang bờ sông kia
để tôi nhìn buổi đi về
nghe con sáo hót buồn tê cả chiều
đàn ai lửng một câu kiều
buồn mang mang nhớ buồn hiu hiu buồn
cho tình vỗ cánh sang sông
tôi về bến cũ ngồi trông bên trời
lòng như khóm lục bình trôi
từng con nước cuốn xa rồi bờ xưa
quê người sớm nắng chiều mưa
em còn nghe tiếng gió mùa sang đông ?
tôi che cho kín nỗi buồn
làm sao dấu hết long đong phận người
thà như khóm lục bình trôi
nghe con sáo hót ngậm ngùi ngàn năm.
Lê Văn Trung
Nguồn: "Cát Bụi Phận Người, nxb Văn Nghệ 2006
LÃNG QUÊN
Có lẽ lòng nhau đã lãng quên
Có lẽ tình nhau quá muộn phiền
Em về gom nhặt niềm xưa cũ
Lửa cháy tro tàn hết nợ duyên
Có lẽ tình nhau quá muộn phiền
Em về gom nhặt niềm xưa cũ
Lửa cháy tro tàn hết nợ duyên
Rồi cũng tàn thu, cũng úa đông
Em thay xiêm áo, phấn son hồng
Con bướm ngày xưa quên vườn cũ
Người qua đò xưa quên dòng sông
Em thay xiêm áo, phấn son hồng
Con bướm ngày xưa quên vườn cũ
Người qua đò xưa quên dòng sông
Rồi cũng vàng đêm, cũng trắng sương
Đất trời ủ quạnh nụ quỳnh hương
Hỡi ơi hoa nở nghìn năm cũ
Lạnh trắng trong tôi một đóa buồn
Đất trời ủ quạnh nụ quỳnh hương
Hỡi ơi hoa nở nghìn năm cũ
Lạnh trắng trong tôi một đóa buồn
Năm mươi năm không đợi không chờ
Bỗng người về hát giữa cơn mơ
Hay là tiếng hát từ thiên cổ
Khóc cuộc tình duyên chết sững sờ.
Bỗng người về hát giữa cơn mơ
Hay là tiếng hát từ thiên cổ
Khóc cuộc tình duyên chết sững sờ.
Lê Văn Trung
Làng Tôi
Làng tôi đó, bến chiều sông khói muộn,
Vương chân buồm thuyền đậu cuối sông xa
Đỉnh Cà Tang đã mấy mùa dâu biển,
Cho gió sương phai mái tóc mẹ già.
Hà Lam xưa vắng người qua Mỹ Lược.
Chắc bây giờ em đã bỏ nương dâu,
Dắt dìu nhau đi dù đường xuôi ngược,
Dù mấy sông xưa gãy mấy nhịp cầu.
Em bỏ Duy Xuyên, em rời Đại Lộc,
Tay bế con thơ, nước mắt lưng tròng.
Bom rớt sau lưng, đạn vèo trước mặt,
Cố chạy cho qua những ngày long đong.
Làng tôi đó, lạnh tăm đình ngói đổ,
Không người mô về cho lúa trổ bông.
Hay cánh đồng hoang đã còi nắng lửa?
Và máu xương phơi trắng lợp cánh đồng!
Lòng mẹ Thu Bồn nối rừng tiếp biển,
Giờ cách ngăn thêm trăm ngã hận thù.
Tôi đứng bên này hàng rào giới tuyến,
Nhìn xóm thôn xa khói đạn mịt mù.
***
Ôi biết bao giờ tôi còn trở lại,
Lên đỉnh Cà Tang nhìn xuống Đại Bình.
Lòng nhủ lòng quê hương còn đó,
Và đã qua rồi những ngày đao binh.
Lê Văn Trung (tháng 9.69)
LẬP ĐÔNG
*http://www.huongdaoonline.net/2019/10/thi-si-ke-hanh-huong-khong-met-moi/
Ở đây buổi chiều không có nắng
Hình như Sài Gòn đang lập đông
Ở đây buổi chiều trôi rất chậm
Hình như lòng tôi chưa hoàng hôn
Ở đây buổi chiều không có nắng
Hình như Sài Gòn đang lập đông
Ở đây buổi chiều trôi rất chậm
Hình như lòng tôi chưa hoàng hôn
Ở đây gió chiều ru nhè nhẹ
Vừa đủ rung lên một tiếng đàn
Và để nghe vàng rơi rất khẻ
Theo cánh chim chiều bay qua sông
Vừa đủ rung lên một tiếng đàn
Và để nghe vàng rơi rất khẻ
Theo cánh chim chiều bay qua sông
Ở đây mây chiều không buồn trôi
Trời đang lập đông trong lòng tôi
Hình như chiếc lá mùa thu cũ
Còn nhớ thương ai không đành rơi.
Trời đang lập đông trong lòng tôi
Hình như chiếc lá mùa thu cũ
Còn nhớ thương ai không đành rơi.
Lê Văn Trung
LỆ AI HÓA ĐÃ NGÀN NĂM ĐỢI CHỜ
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2018/12/le-ai-hoa-ngan-nam-oi-cho-le-van-trung.html
*http://www.phamcaohoang.com/2018/12/918-tho-le-van-trung-le-ai-hoa-ngan-nam.html
Như con dơi về trú đông
*http://www.phamcaohoang.com/2018/12/918-tho-le-van-trung-le-ai-hoa-ngan-nam.html
Như con dơi về trú đông
Trong hang đời quạnh một vùng tối đen
Có người lỡ cuộc tình duyên
Áo sương tìm động u huyền lãng quên
Như con vượn lẻ đầu non
Tàn hơi tiếng hú chảy mòn suối khe
Có người tìm thấy trong mơ
Câu thơ mắc cạn ven bờ đá rêu
Như con chim nhạn kêu chiều
Tiếng đau rụng dưới chân đèo nhân gian
Có người giữa cuộc chia tan
Lệ ai hóa đá ngàn năm đợi chờ.
Lê Văn Trung
LỆ CÁT
Tôi ngồi viết bài thơ tình lên cát
Nha Trang ơi Nha Trang
Em đâu đó tận phương người xa lắc
Không về cùng tôi biển trắng Nha Trang
Nha Trang ơi Nha Trang
Em đâu đó tận phương người xa lắc
Không về cùng tôi biển trắng Nha Trang
Không về cùng tôi Tôi mãi dã tràng
Tôi ngồi vẽ bài thơ tình lên cát
Nha Trang ơi Nha Trang
Gọi tên em tôi gọi cuộc tình buồn
Nha Trang ơi Nha Trang
Gọi tên em tôi gọi cuộc tình buồn
Như bài huyền ca trên cát trắng Nha Trang
Nghe tiếng hát em đêm Thềm Xưa rêu úa
Đêm Thềm Xưa tôi bên hè phố lạ
Khi lòng xưa em gửi lại phương người
Tôi viết bài thơ tình lên cát trắng tinh khôi
Bài thơ chảy tan trùng trùng lệ cát
Lời thơ chảy theo vợi vời giọng hát
Bài thơ chảy tan trùng trùng lệ cát
Lời thơ chảy theo vợi vời giọng hát
Nha Trang tôi về nghe sóng gọi tên em
Tôi dã tràng xây những đền tháp linh thiêng
Trôi theo sóng Tôi trôi hoài theo sóng
Ôi dã - tràng - tôi, lệ cát Nha Trang.
Lê Văn Trung
LỆ NGÁT
*http://www.phamcaohoang.com/2017/10/175-tho-le-van-trung-mau-nhiem-mot-mua.html
Giọt nắng vàng thu buồn vướng lại
Giọt nắng vàng thu buồn vướng lại
Cho màu hoàng yến cũng vàng hơn
Tôi thấy mây chiều như cánh bướm
Vờn theo áo lụa cuối sân trường
Từ buổi chưa rằm trăng đã hương
Từ buổi tóc huyền lóng lánh sương
Em qua chiều tím mềm như gió
Rung nhẹ vào tôi một phím buồn
Ta mộng về đâu? Mơ về đâu?
Mà lòng nhau như ngỡ tìm nhau
Ngày nắng, ngày mưa, ngày gió lạ
Trang thơ dang dỡ tự ban đầu
Em thắp hoàng hôn thơm ngát lệ
Tôi thắp tình tôi trầm hương bay
Và tan vào mắt, chìm trong mắt
Lệ người đẹp như giọt rượu cay
Từng giọt thu vàng rơi nhẹ quá
Tóc người cũng nhuộm cả hồn thu
Làm sao tôi níu chiều thu lại
Cho thắm nguyên sơ giấc mộng đầu!
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment