Wednesday, December 25, 2019

Em khuyết vào ta bóng nguyệt tàn – Em người lữ khách một đêm mưa – Em ơi chiều đã ba mươi – Em ơi tháng sáu trời không mưa – Em thấy gì không - Em và mây

EM KHUYẾT VÀO TA BÓNG NGUYỆT TÀN

Chiều nay chẳng có ai cùng uống
Ta ngồi chạm cốc với cơn mơ
Giọt rượu cơ hồ rơi lạnh buốt
Như từng giọt lệ nhỏ lên thơ

Chẳng quán giang hồ lạnh chớm đông
Đời không tài tử vắng giai nhân
Gió bạt qua lòng chiều se sắt
Áo mỏng không che kín nỗi buồn.

Ta chợt thấy mình trong giọt rượu
Nhìn nhau như kẻ lạ tình cờ
Ta uống đời ta mà thảng thốt
Xé tàn hương sắc giấc mơ xưa

Ta chợt thấy tình như giọt rượu
Chảy bầm trong máu năm mươi năm
Ta uống tình em mà lệ xót
Em khuyết vào ta bóng nguyệt tàn

Ta rót hoàng hôn tràn cốc rượu
Lắng chìm trong đôi mắt mù sương
Cơn say tím bóng chiều hoang vắng
Nước mắt người pha giọt rượu buồn.
               Lê Văn Trung


EM, NGƯỜI LỮ KHÁCH MỘT ĐÊM MƯA
*http://www.phamcaohoang.com/2018/01/370-tho-le-van-trung-em-nguoi-lu-khach.html

Hỡi các anh!
Những nhà thơ!
Những thi sỹ!
Những nghệ sỹ thơ!
Trong cõi trần gian này, các anh chỉ là cái quán trọ ven đường, nơi dừng chân của lữ khách giang hồ, của hương sắc thuyền quyên, của giai nhân tài tử... trên dặm trường tìm kiếm tình yêu, tìm kiếm tri âm tri kỷ, tìm kiếm hạnh phúc lửa hồng, sau những gian nan mỏi mệt, sau những trống vắng cô đơn, họ tạt vào quán ven đường (các anh chỉ là cái quán ven đường), uống một chung giải khát, ngồi trầm tư dăm phút, mà lòng thì hướng về một phương trời xa. Và họ lại lên đường. Các anh, tôi, chỉ là cái quán ven đường.
Họ đến âm thầm lặng lẽ
Họ ra đi lặng lẽ âm thầm!
Họ hướng về khung trời của họ
Khung trời rất riêng của họ
Khung trời đó không có nơi anh
Khung trời đó không có trong anh
Anh chỉ là chốn dừng chân ven đường
Tôi viết tặng bài thơ sau đây cho tôi, cho các anh, những nhà thơ, những thi sỹ, cho chúng ta.
Tôi cũng xin gửi bài thơ này đến một người đã có lần tạt qua đời tôi như lữ khách dừng chân. Tôi, quán trọ ven đường.

Người qua đời tôi như lữ khách
Ghé vào quán trọ một đêm mưa
Một đêm không ước không hò hẹn
Rồi không giã từ không tiễn đưa

Tôi rót đời tôi tràn giọt lệ
Tôi chiết đời tôi từng cơn say
Người uống tưởng chừng dăm giọt rượu
Ai ngờ độc dược ngấm men cay

Tôi uống ngỡ vì người là rượu
Tôi say ngỡ vì người là men
Tôi biết tình người như ngọn sóng
Vỗ mãi vào bờ tôi lãng quên
Đừng qua đời tôi như là khách
Xin qua đời tôi tình trăm năm
Tôi nghe lòng chiều mờ lệ ướt
Chảy từng giọt đắng lạnh căm căm

Xin qua đời tôi như tình nhân
Xin ngồi cùng tôi như tri âm
Tôi nhen đóm lửa hâm vò rượu
Rượu ủ từ trong giọt máu bầm

Sao người về ngang như lữ khách
Vô tình ghé lại một đêm mưa
Người qua đời tôi như qua sông
Người qua đời tôi một cõi buồn

Mai thôi người đi không tiễn đưa
Trôi theo dòng mưa tôi đang mưa
Tay ướt làm sao cầm giấc mộng
Áo ướt còn thơm mùi hương xưa?

Mai người đi thôi không đợi chờ
Mai người đi thôi không hẹn hò
Hồn tôi quán vắng từ đêm ấy
Tình tôi đã trôi chùng trong mơ

Sao người không là ly rượu cạn
Sao người không là ly rượu cay
Sao không mở lòng người vô tận
Rót gì vào nhau niềm phôi phai

Hình như người chỉ là lưu khách
Quán trọ ân tình không chiếu chăn
Trần gian là cõi đời chia biệt
Giấc mộng tình duyên cũng héo tàn

Hình như người chỉ là lưu khách
Một phút đò neo bến muộn màng
Trăng rót vào đêm trường tịch mịch
Mái chèo khua nhẹ bóng trăng tan

Tôi tiễn người? Không! Ai tiễn đưa?
Dòng sông xưa chảy đến bao giờ
Tình tôi sóng vỗ vào quên lãng
Tình tôi sóng vỗ tàn cơn mơ.
                               Lê Văn Trung



EM ƠI CHIỀU ĐÃ BA MƯƠI
Thế mà chiều đã ba mươi
Đời ta chưa trọn nụ cười nhân gian
Nén nhang chiều đã lạnh tàn
Nhúm tro dư ảnh mù tan cõi người

Thế mà ngày xế ba mươi
Mây đời ta vẫn trùng khơi biển chiều
Chút tình xưa cũng rong rêu
Bập bềnh trong suốt dòng hiu quạnh đời

Thế mà tình đã ba mươi
Một đời ta, một cõi người, nổi trôi
Em ơi chiều đã ba mươi
Tay cầm hạt lệ xót lời trăm năm.
                  Lê Văn Trung



EM ƠI THÁNG SÁU TRỜI KHÔNG MƯA
Em ơi tháng sáu trời không mưa
Mà Sài Gòn ướt đầm nỗi nhớ
Mà Sài Gòn vắng hoe vỉa hè Nguyễn Huệ
Nhà thờ Đức Bà lặng lẽ một hồi chuông

Tháng sáu Sài Gòn không mưa tháng sáu u buồn
Em đi lễ đứng ngoài hàng rào gai kẽm
Em quỳ bên lề đường dâng lời cầu nguyện
Lời kinh đau như xé vỡ tim người

Tháng sáu không mưa, mây xám giăng trời
Như giọt lệ nén bầm trong tim MẸ
Bài ca Thánh nghe như lời than thở
Của một thời nô lệ suốt ngàn năm

Tôi đi giữa Sài Gòn tháng sáu căm căm
Viết nỗi nhớ lên tim mình rỉ máu
Và tình em cũng chìm trong nỗi buồn tháng sáu
Còn âm vang xa khuất một hồi chuông
                        Lê Văn Trung


EM THẤY GÌ KHÔNG

Gió thổi về đâu em biết không?
Mây trôi về đâu em biết không?
Về đâu trong vạn nẻo vô cùng
Mà trăng nghìn cõi còn vô định
Mà trăng nghìn năm còn chưa rằm?

Lá rụng về đâu?
Rơi về đâu?
Tóc xưa lụa ướt bến giang đầu
Ai ướp phù vân vào nhan sắc!
Ai đắm hồng nhan chìm bể dâu!

Sông chảy về đâu em biết không?
Rong rêu đời sóng giạt trăm dòng
Có ai còn thấy từng con nước
Đã chảy trôi xa hút vạn trùng?
Tôi ở phương này em biết không?
Làm sao tôi thấy nắng phương hồng!
Làm sao tôi thấy chiều đang xuống!
Áo người bay trắng cả hoàng hôn

Em đợi gì không?
Mơ gì không?
Thấy chăng một chiếc lá tôi buồn
Đã rơi từ buổi trăng hàm tiếu
Đã rụng từ trăng chưa kịp rằm.
Lê Văn Trung


EM VÀ MÂY

Lang thang qua bải bờ chiều
Anh đưa tay vớt ít nhiều mây bay
Thấy em trong bóng mây này
Tan vào anh tận cuối ngày hoa niên.

           Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment