Tuesday, December 24, 2019

Nhan Sắc Hoàng Hôn - Thà Em Là Như Thế - Thôi Khóc Cười Chi Cuộc Tử Sinh - Trời Ở Đây Không Có Mùa Đông - Tưởng rằng

Nhan Sắc Hoàng Hôn - Thà Em Là Như Thế - Thôi Khóc Cười Chi Cuộc Tử Sinh - Trời Ở Đây Không Có Mùa Đông - Tưởng rằng. 

NHAN SẮC HOÀNG HÔN
Em nghe chăng gió chiều đông vần vũ
Bên hiên đời vàng rụng những mùa xưa
Ai nhuộm trắng cõi lòng em thiếu phụ
Mà sương phai bạc úa nỗi mong chờ
Tôi thầm đếm từng hạt sương trên cỏ
Thấy bóng mình tan giữa bóng mây trôi
Thấy lòng mình như ngày đông trở gió
Lạnh căm căm lạnh suốt cõi con người
Em nghe chăng tiếng chim chiều lẻ bạn
Soải lòng theo đôi cánh mỏi xa mù
Ai nhuốm lửa hoàng hôn tìm hơi ấm
Trong ngậm ngùi rêu mục những câu thơ
Tôi vẽ nốt linh hồn tôi chiếc lá
Màu vàng phai
Vàng nhuộm
Áo em vàng
Em trở lại như một người khách lạ
Cúi nhặt giùm chiếc lá đẫm hơi sương
Em có nghe âm hao lời hẹn cũ
Mà chiều nay vần vũ gió đông hàn
Xin tô lại phấn son hồn thiếu phụ
Cho tình nhau nhan sắc buổi hoàng hôn.

Lê Văn Trung
16. 12. 19

THÀ EM LÀ NHƯ THẾ

Thà như thể tình em là cơn gió
Thổi qua chiều hiu quạnh bến bờ tôi
Cũng ấm nỗi dỡ dang cùng duyên nợ
Cũng gần hơn biền biệt cách xa rồi
Thà em cứ là đôi dòng lệ xót
Qua đời tôi mang nặng nỗi ưu phiền
Tôi sẽ ướp tình em thành rượu ngọt
Cho niềm say ân ái một trời riêng
Thà em cứ là vàng thu áo mỏng
Tỏa bên đời hương sắc buổi thanh xuân
Tôi sẽ về bên phía đời quên lãng
Tìm bóng em rêu nhạt bước chân buồn
Thà cứ khép cửa lòng em im lặng
Tôi nghìn năm tiếng hú dội muôn trùng
Đừng em nhé, đừng nghe chiều biển động
Đừng mở lòng, tôi đắm chiếc thuyền không
Em cứ như một thời em thiếu nữ
Chiều vàng thu ngồi mộng cuối sân trường
Cho tôi thấy một trời xanh biếc cũ
Mắt hoang đường vời vợi những chờ mong.

Lê Văn Trung

THÔI KHÓC CƯỜI CHI CUỘC TỬ SINH
 
Ta về níu gọi cơn mơ cũ
Nghe tiếng chim kêu hạ cuối vườn
Mảnh gương ngày ấy vùi trong đất
Cùng ta soi lại dấu tang thương

Ta về tay vịn rêu bờ giếng
Thấy bóng mây mù trong đáy sâu
Bay mãi còn ta sầu đứng ngóng
Ôi mây ngày cũ bay về đâu?
Ta về. Câu hát người quên, sót
Bỏ lại bên thềm xưa úa phai
Con dế vô tình đem câu hát
Ru thành bi khúc khóc thiên tai

Ta về đi lại con đường cũ
Tìm dấu chân người trên lối xưa
Chợt thấy lòng mình như cỏ dại
Đìu hiu vàng úa lạnh đôi bờ
Ta về khi bóng chiều đang xuống
Hãy thức cùng ta giun dế ơi
Bí tích hồi sinh từng giọt máu
Bí tích nào rữa sạch thương đau

Ta về đánh thức niềm quên lãng
Hãy khóc lên nào sỏi đá ơi
Nhân thế mịt mù cơn nhiễu loạn
Giọt lệ khô bầm trong mắt ai
Ta về chơi cuộc cờ thương hải
Xé lụa phù hoa vá cuộc tình
Ta về vẽ bức tranh vân cẩu
Thôi khóc cười chi cuộc tử sinh.
Lê Văn Trung


TRỜI Ở ĐÂY KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG


Sáng hôm nay trời bỗng xanh chi lạ
Gió vàng đông vừa đủ lạnh vai trần
Em qua phố nhớ chăng màu áo cũ
Bờ tóc buông rối cả một mùi hương
Hay em đã trải tình xanh ngà ngọc
Ươm tình em lên từng phiến mây hồng
Cho hương sắc bừng lên màu tuyết nguyệt
Thơ tình bay vàng lụa giữa mùa đông
Hay em tỏa ngọc hương trầm trong gió
Ủ sương chìm trong đóa lệ long lanh
Sáng hôm nay trời trong như nỗi nhớ
Những gam màu vô sắc phủ lên tranh
Thôi cầm giữ chi nhau điều hữu hạn
Khi tình em sông lụa chảy vô cùng
Sáng hôm nay trời xanh nguồn vô tận
Trời ở đây không có một mùa đông
Lòng tôi bỗng cũng xanh mềm như lá
Em có về nghe chim hót lời yêu
Tôi gõ nhịp vào tim đời rộn rã
Xin ướp tình vào nắng ngọc trong veo.
Lê Văn Trung

Tưởng Rằng

Tưởng rằng sớm đã lên đường
Ngờ đâu nhân thế còn buồn vui theo
Đành thôi ngồi lại bên chiều
Hoa chưa vàng rụng còn hiu hắt chờ
Cám ơn hoa đã vì ta
Còn run nhè nhẹ nỗi tha thiết đời
Tưởng rằng ta sớm rong chơi
Con giun con dế ru ời à ru
Ngờ đâu bông khế tím ngời
Rụng vào thơ, bỗng nhớ lời trăm năm
Cám ơn thơ đã không đành
Bỏ ta ngồi giữa vô tình nhân gian
Tưởng rằng đi rất nhẹ nhàng
Thì ra ĐI - Ở hoang đường như nhau.

Lê văn Trung

No comments:

Post a Comment