Tuesday, December 24, 2019

Nỗi Niềm (2 bài) - Nỗi Niềm Thiên Cổ Thoáng Mây Bay – Nỗi Niềm Trần Gian - Nụ Đời Thơm Ngát Một Câu Thơ - Ở Sài Gòn Nhớ Một Người Rất Xa

NỖI NIỀM

Lòng chưa đành áp thấp
Mà tình em giăng mưa
Cho chiều tôi bão táp
Xác xơ hồn trăng xưa
Tay cầm hạt mưa nhỏ
Như cầm giọt tình buồn
Chiều giăng mù nỗi nhớ
Trôi hoài vào mênh mông

Tay cầm hạt mưa nhỏ
(Hay lệ người rưng rưng)
Vòng tay đời lạnh quá
Còn ấm tình nhau không?
Lòng chưa đành chớp biển
Tình em vội mưa nguồn
Rừng đời tôi thác đổ
Qua mấy ghềnh tai ương
Thơ tôi vàng như lá
Úa bầm trong chiêm bao
Tình em vàng như lá
Trôi về tận phương nào?
             Lê Văn Trung 

NỖI NIỀM
Vườn đời tôi cuộc bão giông điêu tàn
Dẫu tình nhau chẳng trăm năm
Chút hương sắc cũ muộn màng còn đây

Xin em rót chén rượu đầy
Tiệc đời tôi đã cuối ngày ly tan
Tôi và em giữa nhân gian
Còn nguyên giọt lệ tạ ngàn năm sau

Xin em hát khúc tình sầu
Gửi màu luân lạc qua cầu tang thương
Nghe chăng em gió mười phương
Réo vào tôi những nhịp buồn xa xôi
Lê Văn Trung 

NỖI NIỀM THIÊN CỔ THOÁNG MÂY BAY

*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2019/08/22/lvt-chu-m-th%C6%A1-cu-a-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-trung-vn/

Tôi bỏ tôi đi không đành đoạn
Tôi gọi tôi về đầy xót xa
Vườn cũ đã then cài kín cổng
Đường rêu không một bóng người qua
Nhện giăng kín cả lòng xưa cũ
Con chim lẻ bạn cũng không về
Thăm thẳm rừng xa lời gió hú
Gọi bầm nỗi nhớ gửi thiên thu
Tôi nhuốm tàn tro, khơi bếp quạnh
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
Cúi hôn chiếc lá bên thềm vắng
Rụng tự mùa thu xưa, rất xa
Mà nghe trong lá niềm hiu quạnh
Của một mùa sương mắt lệ nhòa
Lá ơi, thôi nhé, tôi về đây
Gửi cả trăm năm cát bụi này
Nhuộm thêm cho úa màu thu cũ
Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay.
                       Lê Văn Trung


NỖI NIỀM TRẦN GIAN
Chưa nguôi nỗi nhớ chưa vơi nỗi chờ
Còn đau buốt tận đáy mồ
Còn hồ nghi giữa đôi bờ tử sinh
Mai này dù nhớ hay quên
Tro tàn nguyên một nỗi niềm trần gian.
Lê Văn Trung


NỤ ĐỜI THƠM NGÁT MỘT CÂU THƠ
Tôi trải hồn tôi lên cỏ mượt
Nằm nghe chim hót tận rừng xa
Em nở búp sen từng nhịp bước
Hương chìm trong áo ủ trong hoa

Cơn gió tình si cũng ướp nồng
Màu thơm của tóc chảy như sương
Màu của thiên thu hồ thủy bích
Màu của trăng phai bóng nguyệt hồng

Tôi trải hồn thơ lên nỗi nhớ
Mà nghe nhạc rót mật bên trời
Trăm đóa hoa mây vờn như bướm
Em về hò hẹn cuộc tình vui
Con dế đa tình khan cả giọng
Ru mãi lời ru nồng ái ân
Xin rước em về đêm huyễn mộng
Sương ngàn gió núi cũng dâng hương

Con chim cổ tích về xây tổ
Đan chiếc nôi tình trong giấc mơ
Huyền diệu lòng em hoa chợt nở
Nụ đời thơm ngát một câu thơ.
                           Lê Văn Trung



Ở SÀI GÒN
NHỚ MỘT NGƯỜI RẤT XA
*https://www.banvannghe.com/p11a10773/4/tho-nguyen-han-chung-le-van-trung

Người về miền Đông hay miền Tây?
Tôi biết về đâu ngày nối ngày
Ngày nối ngày trôi sầu tiếp tiếp
Đời như là mây không ngừng bay

Người về miền Tây hay miền Đông?
Ngày mưa tháng nắng vẫn muôn trùng
Có những con đường xa tít tắp
Có những nỗi buồn như bến sông (*)
Người chẳng về Đông hay về Tây
Một mình tôi lạc giữa nơi này
Sài Gòn muôn mặt đời xa lạ
Triệu người không ấm một vòng tay

Người không về Tây không về Đông
Tôi gọi tên từng nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng con đường nhỏ
Tôi gọi tên người, người biết không?

Người về hoàng hôn hay đêm mơ
Sài Gòn ngày nắng nối ngày mưa
Vẫn mịt mù xa ngoài vạn dặm
Hiu hắt phai vàng cả giấc mơ.
                   Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment