Wednesday, December 25, 2019

Chỉ là lời khấn nguyện trong chiêm bao – Chia biệt – Chiếc lá – Chiêm bao (2 bài) – Chiều (4 bài) – Chiều cuối năm uống rượu một mình

CHỈ LÀ LỜI KHẤN NGUYỆN TRONG CHIÊM BAO
Em thắp mùa thu vàng một phương chiều
Ngồi hong mãi nỗi buồn như sương khói
Nghe xa vắng tiếng mùa xanh réo gọi
Bỗng thấy lòng hiu hắt một hoàng hôn

Ở nơi xa xôi thăm thẳm một phương buồn
Tôi ngồi đếm bước chân người trên cỏ
Tôi ngồi vẽ bàn tay mềm như lá
Đã một lần chạm xuống cõi tình tôi

Đã một lần thả nhẹ lá vàng rơi
Nằm quạnh quẽ bên đường thu vời vợi
Tôi như chiếc thuyền không, im lìm trên bến đợi
Trăm dòng xuôi bèo bọt cũng không về

Nỗi mong chờ theo gió thổi mây bay
Tình em cũng mù tan miền xa vắng
Em có thấy hồn tôi là giọt nắng
Một chiều vàng đậu xuống tóc vàng thu

Em có nghe chiều đời tôi rất lặng
Bỗng vang lời kinh nguyện khấn trăm năm
Em thắp vàng thu, vàng một đêm rằm
Thắp cả nỗi buồn tôi một vùng kỹ niệm

Và tình nhau chỉ là lời khấn nguyện
Giữa mịt mù vời vợi cõi chiêm bao.
                            Lê Văn Trung


CHIA BIỆT
*https://tuongtri.com/2019/10/15/ga-chieu/

Em nghe chăng gió réo triền sông cũ
Những bến bờ lau trắng với sương lam
Tôi với gió mang tâm tình lữ thứ
Thổi u hoài qua suốt cuộc trần gian

Xin thắp chút lửa chiều hôm lạnh úa
Rót lòng sầu thay rượu buổi hoàng hôn
Nghe máu chảy trong tim dòng lệ vỡ
Nghe tiền thân về gọi réo linh hồn

Em về đâu? Từ trăng mùa hạ nguyệt
Lá thu xưa còn rụng bến sông chiều
Em về đâu? Từ trăng mùa nguyệt khuyết
Đêm tình sầu quạnh quẻ tiếng chim kêu

Đây giọt máu trong tim đời suy kiệt
Chảy về đâu cho vẹn nghĩa vô cùng
Trăm năm mãi là con đường chia biệt
Tôi và em chia biệt mấy dòng sông.
                            Lê Văn Trung


CHIẾC LÁ
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
Em là gió, rừng sương tôi lá rụng
Em là trăng, tôi khuyết một mùa đau
Em xỏa tóc, mây giăng trời tháng tám
Áo hoàng hoa em nhuộm bóng thu sầu

Chờ tôi với, xin đợi chờ tôi với
Vườn đang xanh và trái chớm hương vàng
Chờ tôi với, xin đợi chờ tôi với
Tình đang ươm và mộng chớm mùa sang

Chờ tôi với, trăm năm, nghìn năm nữa
Vàng chi nhau, vàng rụng bóng chiều xưa
Chờ tôi với, lòng tôi chừng sẽ nở
Và rừng tôi rực rỡ một rừng thơ

Chờ tôi với, em là trăng là gió
Là mây về tháng tám trời đang thu
Đừng vội khuyết, đừng vội tàn em ạ
Đợi chờ nhau cho lệ vỡ niềm đau

Và em nhé, em là dòng sông lạ
Chảy ưu phiền qua bờ bải hoang vu
Tôi sẽ trôi, linh hồn tôi chiếc lá
Trôi cùng em về tận cõi xa mù.
                            Lê Văn Trung


CHIÊM BAO

Một hôm vườn cũ, em về lại
Những giọt sương mềm ôm gót chân
Hoa của mùa xưa hồng mấy đóa
Viên sỏi bên đường cũng tỏa hương
Và hồn thơ biếc thơm như mật
Ngọt trái môi tình men thoáng say
Con dế đa tình ru tiếng hát
Xanh quá như lời của cỏ cây
Tôi chép thơ lên mỗi bước tình
Đêm vàng đêm ngọc sáng lung linh
Ôi hồn nhung lụa như sương mỏng
(Đừng để tan vào nỗi nhớ quên)!
                          Lê Văn Trung


CHIÊM BAO (2)
Không biết màu trăng hay màu hoa
Tôi đang mơ giấc chiều xanh biếc
Tình như tương tư tình hôm qua

Có lẽ?
Không!
Ồ! Em là trăng
Là câu thơ đậu giữa môi hồng
Là hương cổ tích từ muôn kiếp
Là mây mênh mang cùng đêm sương

Có lẽ?
Không!
Ồ! Em vàng trăng!
Vàng phơi từng đóa nụ hoa vàng
Ôi đêm huyền diệu phơi tình mộng
Ôi trăng mười ba hay đang rằm

Tôi nghe ai hát qua triền gió
Rụng xuống hồn tôi giọt lệ nồng
Để suốt trăm năm lòng cứ ngỡ
Trăng của mùa xanh em nhớ không?

Không biết đêm vàng hay hồn trăng
Không biết da ngời hay dạ lan
Hương bay thơm quá hồn thơ ngọc
Hương lan hay màu trăng mênh mang. 
(Để nhớ 48 năm về trước)
                     Lê Văn Trung

CHIỀU

Mưa cũng gọi Tên người Mưa Rã rích
Chưa hoàng hôn  Mây phủ Qua chiều
Cầm ly rượu Run run Mùi men Nhạt
Ta uống hoài Chưa cạn Nỗi đìu hiu.
                            Lê Văn Trung


CHIỀU
*https://www.banvannghe.com/p11a10758/5/le-van-trung-ai-dem-cai-lanh-nghin-nam-cu

Có chiều nào im ắng như chiều nay
Lời của gió lặng nghe bằng nhịp thở
Em tháng tám đã qua mùa trăng nở
Tôi vừa đông thương lá rụng bên trời

Có chiều nào im, nắng chẳng buồn rơi
Nắng đọng lại long lanh từng giọt úa
Em tháng tám mang nắng về đâu đó
Tôi vừa đông thương quá giọt sương buồn

Có chiều nào, có phải một chiều đông
Mà vườn tôi mồ côi con chim nhỏ
Em tháng tám chảy về đâu nỗi nhớ
Tôi vừa đông khao khát một dòng sông

Có chiều nào thương nhớ chảy mênh mông
Em tháng tám trăng phai vàng sương phố
Tôi vừa đông mưa rừng xao xác lá
Lá rụng buồn, tôi rụng bóng hoàng hôn.
                            Lê Văn Trung


CHIỀU
Có một buổi chiều không thể chiều hơn
Chiều thăm thẳm, chiều mênh mang, vô tận
Nắng không tắt, nắng treo hồn lên viền mây xám
Mây lặng thầm, mây không nhuộm hoàng hôn

Có một buổi chiều không thể chiều hơn
Chiều xao xác nỗi đợi chờ vô vọng
Chiều nhuộm tím cơn gió vàng tháng tám
Ôi chiều rơi, chiều rơi mãi, không cùng

Có một buổi chiều không thể chiều hơn
Tôi ngồi đợi hoàng hôn nghe chiều rơi rất chậm
Nghe chiều rụng hồn tôi chiều lá rụng
Nghe lòng xưa còn thắm mộng chiều xưa

Em _ gió hoàng hôn, thổi nhẹ vào thơ
Hương theo gió ủ hồn thu dìu dịu
Em _ gió hoàng hôn, bay tóc chiều vời vợi
Thổi về đâu mà chiều tôi mãi mênh mang

Có nỗi buồn không thể buồn hơn
Ai quay ngược thời gian cho chiều rơi quá chậm
Cho tôi về lại một chiều thu mịt mù dĩ vãng
Nơi tôi đứng đợi em về, thăm thẳm, một mùa thu.
                            Lê Văn Trung


CHIỀU
Màu thu xanh quá chiều ơi
Tôi mơ thấy áo da trời như sương
Hình như áo cũng nồng hương
Tỏa vào thơ, thắm vào hồn cỏ cây
Áo người hay lá vờn bay
Tình ơi như tóc rối hoài trong mơ
Chiều rơi nắng óng vàng tơ
Em qua nắng nhuộm vườn xưa áo hồng

Chiều ơi có nhớ chiều không
Cho tôi xanh với tấm lòng thu xanh
Cho tôi chiều với mông mênh
Trải hồn nhung lụa lên tình thu xa.
                            Lê Văn Trung


CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
Cơn say thiên cổ mộng điêu tàn
Hỡi ơi thành quách rêu phong cả
Ai ném gươm vào tim máu loang

Hãy uống cùng ta, ngày tháng lụn
Trăng em tròn khuyết chuyện trăm năm
Ta một đời mây, ồ! Tan hợp!
Ta một đời sương, ồ! Lạnh hàn!

Hãy uống cùng ta, hề! Tri âm!
Em uống cùng ta, hề! Giai nhân!
Này đây rượu chảy trường giang mộng
(Có cơn say nào mà không buồn?)

Em đã xa từ năm mươi năm
Ta bỏ đi từ trăng khuyết rằm
Gươm xưa hoen rỉ cùng xương máu
Ta ném ta vào mộng vỡ tan

Thôi đừng buồn nữa, tên hàn sĩ
Đất trời thiên cổ một cơn say
Rượu không cháy cạn nguồn ân ái
Tình của trăm năm ai rót đầy?

Thôi đừng buồn nữa, người yêu dấu
Giọt lệ em là men rượu cay
Hãy rót đầy! Sao không cạn nổi
Ta gửi về đâu giọt rượu này?
                       Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment