Wednesday, December 25, 2019

Hương thu (2 bài) – Hương xưa (2 bài) – Huyền thoại – Hy vọng - Kẻ Ăn Mày Sự Thật - Kể Chuyện Dòng Sông – Kẻ mộng du - Khát vọng (2 bài)

HƯƠNG THU


Em gọi hết trời thu về phương nhớ
Để buồn tôi vàng chảy một dòng phai
Chiều buông tiếng thở dài đau chiếc lá
Nằm chiêm bao bên những nụ hoa gầy

Mây cuốn gió chở muôn trùng đi mãi
Thác ngàn tôi ghềnh đá cũng ưu phiền
Em có thấy mây giăng mù trắng bãi
Dòng sông nào chở hết cuộc tình duyên

Em xỏa tóc, chờ trăng mùa phượng cũ
Cho màu thu cũng thắm ngọt môi tình
Hoa vườn tôi chợt vàng phai mấy nụ
Và thơ buồn trôi mãi giữa mông mênh

Em xỏa tóc, mơ mùa trăng thiếu nữ
Chải về đâu mà hương quyện vào thu
Xin ngàn năm tôi mãi là cơn gió
Chìm theo hương, qua những nẻo tình sầu.
    Lê Văn Trung


HƯƠNG THU

Tình thu ơi mỏng quá
Nhẹ như hồn sương phai
Hương vàng bay tóc xỏa
Thơm trên từng ngón tay
Ai ươm mùa trăng biếc
Trong mắt chùng giấc mơ
Môi ngậm lời thơ hát
Dìu dặt bài tình ca
Em vẽ giùm tôi nhé
Linh hồn tôi vừa rằm
Em gõ giùm tôi nhé
Tình êm như cung đàn
Tình thu ơi mỏng quá
Áo lụa người thần tiên
Ôi trắng ngần một đóa
Tình thu nồng hương em
Hương thơm từng sợi tóc
Hương mềm từng ngón tay
Em, tình thu ngà ngọc
Chìm trong hồn tôi say.
    Lê Văn Trung


HƯƠNG XƯA

Ôi gối chăn nào vương sót lại
Sợi tóc mùa xưa còn ngát hương
Bàn tay ai níu vào song cửa
Bụi lấm mờ in một nỗi buồn
Có giọt sương đằm trong cỏ biếc
Bóng trăng ngày cũ cũng vừa tan
Tôi thấy bóng mình như bóng lá
Rụng giữa chiểu em đã úa vàng
Có giọt lệ bầm vuông khăn cũ
Mắt người đã nhuộm một hồn thu
Và chiếc thuyền tôi từ buổi ấy
Chìm trong sương quạnh bến sa mù
Thương vói ngày đi xa mù biệt
Trời ơi chăn gối vẫn nồng hương
Tôi về xếp lại vuông khăn cũ
Giọt lệ nghìn xưa vẫn cháy nồng.
                            Lê Văn Trung


HƯƠNG XƯA

Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Câu thơ vời vợi nguồn vi diệu
Nở đóa quỳnh trên phím nguyệt cầm

Tay đang ôm mềm dòng mưa qua
Câu thơ ru nồng môi tương tư
Tóc nhớ thương ai mà tóc rối
Mắt nhớ thương ai mà lệ mờ

Tôi say hương chiều tan trong mưa
Em tan theo dòng mưa hương xưa
Em mở lòng trăng tình nguyệt nở
Em mở lòng trăng tình nguyên sơ

Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Em mở lòng trăng thơm lệ ngát
Tôi uống từ trăng đóa nguyệt sầu.
    Lê Văn Trung


HUYỀN THOẠI

Hình như rượu thơm mùi nhớ nhung
Màu đêm vàng như màu trăng rằm
Em có về không mà trong gió
Tóc của mùa trăng tỏa ngát hương

Trăng rằm hay em trăng vừa xanh
Trăng vừa bay vừa kể chuyện tình
Vừa tan dìu dịu trong sương biếc
Vừa nhẹ vàng ươm đôi mắt đen

Em bước về đâu mà áo trăng
Mang mang trời đất trắng vô cùng
Hay da thịt của nghìn cơn mộng
Đã nở cùng thơ buổi nguyệt rằm

Em rót giùm ta tràn chén ngọc
Em uống cùng ta mềm giấc mơ
Hãy ủ cho men nồng trong mắt
Hãy ướp thơm tho mùi hương xưa

Ta nghe trong gió lời tình tự
Của một mùa trăng xa nhớ nhung
Đêm nay ngồi uống trăng như rượu
Lòng bỗng say theo đóa nguyệt hồng.
                             Lê Văn Trung


HY VỌNG
Có thể một ngày không xa lắm
Mặt trời sẽ mọc ở phương Đông
Và chim sẽ hót tươi màu nắng
Và gió thơm tho áo lụa hồng

Rừng sẽ reo trăm suối cựa mình
Nước chảy về Đông chảy về Tây
Chảy qua những tấm lòng nhân ái
Chảy qua tình em từng đêm say

Tôi sẽ đi theo tiếng gọi mời
Của lời hoa đã nở trên môi
Của màu huyền diệu ươm trên mắt
Của má hồng thơm giọt nắng mai

Tôi sẽ vui như sóng với thuyền
Tiếng người trên bến đợi yêu thương
Vòng tay ôm hết tình trăm họ
Vòng tay ôm cả hồn Đông Phương.
               Lê Văn Trung




KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT
Đời làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi, người ăn xin, ăn mày sự thật
Ăn mày những mặc khải Thánh linh

Cả trái tim em hồng tươi dòng máu nguyên lành
Thuở mặt đất chưa nhú mầm tội lỗi
Thuở Adam Eva chưa một lần phạm tội
Trong cánh rừng nguyên thủy Tôi và Em

Ta như chim muông như suối chảy vô tận vô cùng
Em trong vắt giữa lòng tôi trong vắt
Em thơm ngát giữa hương mùa thơm ngát
Như lời chim như sắc bướm như cỏ biếc thảo nguyên vàng

Ôi tôi làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi tìm kiếm con đường sự thật
Tự đóng đinh mình trên thập giá đời tôi

Mấy ngàn năm máu vẫn thắm hồng tươi
Vẫn nhỏ xuống nở mầm hoa cứu rỗi
Vẫn nhỏ xuống trên con đường chuộc tội
Tôi làm thơ như kẻ hát rong

Đang lang thang hành khất một nụ hồng
Đang đói khát dòng sữa nguyên lành em vô nhiễm

Người sẽ đến! Em ơi Người sẽ đến!
                                          Lê Văn Trung


KỂ CHUYỆN DÒNG SÔNG

Em ngồi kể chuyện dòng sông
Ngàn năm chảy mãi mà không quay về
Để con đò cũ ven bờ
Bập bềnh sóng vỗ
Đợi chờ Mù tăm
Em ngồi kể chuyện dòng sông
Chảy qua dâu biển, bão giông, lỡ bồi
Mà đau nhánh lục bình trôi
Tím bầm giọt lệ của người trăm năm
Em kể mãi chuyện dòng sông
Chảy buồn tênh giữa cõi lòng lãng quên
Chảy về đâu dòng sông em
Một dòng duyên nợ, nợ duyên chẳng về
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ chảy đầy dòng xưa.
                              Lê Văn Trung


KẺ MỘNG DU
*https://www.banvannghe.com/a8882/le-van-trung-toi-ve-ve-mot-con-mo

Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Như kẻ mộng du dò dẫm trong những cơn mê hoặc
Như kẻ đang say một mùi hương độc dược
Và hoang tưởng về một cõi người
Nơi có tình yêu, hạnh phúc và khổ đau
Nơi có tôi và em
Và những kẻ yêu nhau
Nơi mặt trời vẫn mọc sau viền mây rạng rỡ
Nơi ánh trăng thắm mượt mà trên thịt da thiếu nữ
Và rừng thiên thu vẫn ngào ngạt hương hoa
Nơi có hoàng hôn đẹp như một giấc phù hoa
Và vương miện tình yêu lóng lánh ánh hào quang trong mắt người yêu dấu

Thế mà em ơi Chỉ là cơn mộng ảo
Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Tôi chạy trăm năm mệt mỏi rã rời
Vẫn là kẻ mộng du trong giấc đời mê hoặc
Vẫn là kẻ lang thang qua muôn trùng bất trắc
Cầm cố đời mình cho hết cuộc rong chơi

Tôi gửi lòng sầu theo những áng mây trôi
Bay vô định Bay miệt mài Tìm kiếm
Em là cõi chiêm bao giữa đất trời huyền nhiệm
Tôi ngàn năm dò dẫm đi hoài trong cơn mộng du.
                                               Lê Văn Trung

KHÁT VỌNG

Khao khát mãi trái tim hồng ngừng đập
Hãy lặng yên trong cõi quạnh hiu này
Để nghe rõ tiếng mùa đi vội vã
Qua đời nhau như lá rụng trên tay
Tôi thường mong máu trong hồn ngưng chảy
Đừng truân chuyên qua những thác ghềnh đau
Hãy đọng lại một màu hồng bất tử
Một ngày nào, em sẽ đến, tìm nhau
Và hương ơi ủ trong chiều tóc rối
Đừng tàn phai, đừng trải ướt sương vàng
Hãy đọng lại, muôn đời, hương vĩnh cửu
Trong hồn tôi, lạnh quá, giấc mơ tan!
Và tôi van đất trời ngưng đọng lại
Đừng trôi vào hoang vắng cõi trăm năm
Cho tôi thấy hồn thu còn xanh mãi
Và tình nhau vĩnh cửu một màu trăng.
                              Lê Văn Trung

KHÁT VỌNG
*https://www.banvannghe.com/p11a10737/6/tho-le-van-trung

Hồn đã cháy, lửa dâng bùng khát vọng
Ôi thần linh em mầu nhiệm quyền năng
Tôi vắt kiệt giọt máu đời khô cạn
Chảy vào thơ da thịt cũng bừng hương

Ôi tê điếng! Ô rợn ngời! Huyết ngọc
Từng tế bào rung lịm ngất men say
Sầu tuôn chảy nghe hồn thơ bật khóc
Cho ứa trào giấc mộng sớm tàn phai

Em là lửa? Là tro? Là mịt mù ảo vọng!
Là trăm năm? Là thiên cổ? Trùng lai!
Là bão tố? Là trùng trùng biển động?
Hồn tôi đây xin ghì siết hai tay

Em là gió? Là sương? Ơn Thánh sũng
Mà mùa tôi vàng cả giấc mơ vàng
Em là khói? Là mây? Là biển sóng
Mà tình tôi xa khuất mộng thiên đường

Tôi đói khát, trong từng cơn say buốt
Em là ai? Mà rượu cháy hồn tôi!
Em là ai? Mà sầu tôi chất ngất!
Lửa tro tàn tôi cháy trọn đời tôi.
                            Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment