Wednesday, December 25, 2019

Chiều im – Chiều ngủ trên đồi – Chiều trôi – Chìm giữa gian truân – Chìm giữa tai ương – Chìm trong nỗi đợi chờ - Chờ - Cho dẫu mười năm hay trăm năm

CHIỀU IM
*http://www.phamcaohoang.com/2019/02/998-tho-le-van-trung-chieu-im.html

Chiều nay Tôi gọi Tôi về
Nghe tôi nói Để tôi nghe Một mình
Khi trời Và Đất Lặng thinh
Có con chim nhỏ ẩn mình trong mây
Giọt sương chìm giữa bàn tay
Bỗng tan thành lệ chảy hoài trong mơ.
                            Lê Văn Trung


CHIỀU NGỦ TRÊN ĐỒI
Tôi nằm cùng với cỏ hoang
Một chiều lặng gió trời toàn mây trôi
Trùng xa chim đã bay rồi
Mình tôi còn ngủ trên đồi vắng hiu
Tiếng giun dế gọi trong chiều
Nghe như đồng vọng người kêu tôi về
                               Lê Văn Trung
Thơ Miền Nam Trong Thời Chiến, Tập I, Thư Ấn Quán 2007


CHIỀU TRÔI
Chiều tịch lặng, chậm trôi đi
Có con chim lạ bay về trong sương
Thả rơi một giọt lệ buồn
Tan vào chén rượu đẫm nồng hương xưa

Chiều trôi rất nhẹ như mơ
Có bàn tay vẫy cuối bờ mây xa
Trăm năm bến đợi thuyền chờ
Nhớ người xỏa tóc trăng mờ cuối sông

Chiều trôi vời vợi qua lòng
Hắt hiu vàng cả ngày đông cuối cùng.
                            Lê Văn Trung


CHÌM GIỮA GIAN TRUÂN
Ta tiếc đời ta không đủ rượu
Mời ngươi uống cạn nỗi đau nầy
Thôi đành rót tận lòng dâu bể
Cười ngất tình nhau trong cõi say

Ngươi bao năm trèo núi lặn sông
Súng gươm rỉ mục chết trong lòng
Ai phơi xương máu ngoài biên ải
Kẻ nghìn thu bạc tóc chờ mong

Ta bao năm nghiệp vướng oan hờn
Trôi nổi theo dòng sông áo cơm
Chợt xót thương chùm bông khế rụng
Trên tóc chiều hiu hắt phấn hương

Ta và ngươi sinh bất phùng thời
Nên nhắm mắt không đành bỏ lại
Câm nín trước ngàn lời muốn nói
Nhớ nghìn xưa đứt ruột nghìn sau

Ta biết ngươi ba chìm bảy nổi
Ngươi biết ta lận đận long đong
Ôi nước mắt xin là giọt rượu
Uống cùng ta chén đục chén trong
Vẫn biết đời ta không đủ rượu
Mời ngươi uống cạn nỗi đau này
Vẫn biết đời trùng vây bóng tối
Nợ, ơn còn trĩu nặng trên vai

Có kẻ ngông nghênh cười sặc sụa
Vung gươm múa kiếm giữa chợ chiều
Lịch sử bầm đen cơn uất nghẹn
Tráng sĩ anh hùng được bấy nhiêu

Quỉ sứ ma vương cùng một giuộc
Kéo cờ truy sát tận lương dân
Hổ thẹn tan, ngươi đành thua cuộc
Tấm lòng không giãi nỗi hờn căm

Ta dẫu nói nói hoài không hết
Ngươi dẫu nghe nghe mãi không cùng
Nhưng ta biết khi về cõi chết
Nỗi đau chung vẫn nặng trong hồn

Hẹn nhau năm năm rồi mười năm
Chờ nhau tàn úa cuộc trăm năm
Từ Hải xưa uất hờn chết đứng
Ta, ngươi chừ giạt biển trôi sông
Ngươi giờ như một kẻ không nhà
Ta hồn oan vất vưởng tha ma
Sống co rúm giữa bầy lang sói
Chết không đành, sống quá xót xa

Chỉ thương tóc nhuốm màu hoa khế
Thương chuyến phà qua bắc Cần Thơ
Thương cổ thành xưa chìm hoang phế
Thương chiếc đò trôi không bến bờ

Chỉ thương hương sắc mùa tao loạn
Đốt cả lòng thơ khóc tuổi xuân
Không bội bạc cũng thành bội bạc
Ta và ngươi chìm giữa gian truân

Ai thức cùng ta đêm dài quá
Ngày mai ai thắp lửa mặt trời
Ta nghe tiếng hát người vong quốc
Lòng hoài hương tan giữa trùng khơi.
                            Lê Văn Trung


CHÌM GIỮA TAI ƯƠNG
Có những con đường dài như vô tận
Có những dòng sông chảy mãi không cùng
Nên ta cứ mãi là ly khách
Nên ta trôi hoài như rêu rong

Ngơ ngác hiên đời, không quán trọ
Ai thắp hoàng hôn một nỗi buồn
Ta đốt soi tim phương cố thổ
Nhân quần tẻ nhạt, trời vô tâm

Ngọn gió thiên thu từng nhịp thổi
Ngậm ngùi thân thế buổi vàng thau
Hỡi tên hàn sỹ! Thơ và rượu
Uống mãi Chờ nhau Lòng bể dâu

Em ném tình xưa vào quên lãng
Ta uống tình em vào lãng quên
Có kẻ chiều nay ngồi giữa chợ
Uống niềm đau, mơ chuyện thái bình

Uống niềm đau giữa thời nhiễu nhương
Hàn sỹ! Hề! Ta! Đời vô phương
Bẻ bút Mài gươm Hề! Sông Dịch!
Mà đời ta chìm giữa tai ương!
                            Lê Văn Trung


CHÌM TRONG NỖI ĐỢI CHỜ
Cứ nhuộm buồn vàng úa những câu thơ
Lòng như cơn gió chiều ngưng thổi
Lòng như bóng mây chiều bơ vơ

Con dế ngủ quên chìm trong cỏ
Tiếng gáy lạnh vùi chôn dưới sương
Có con chim lạ vô tình quá
Rụng xuống hồn tôi mấy giọt buồn

Mai kia mốt nọ người về không
Tôi trải hương thơ những dặm đường
Người nhớ quàng khăn cho đủ ấm
Người nhớ cài hoa lên tóc sương
Mai kia mốt nọ người về không
Tôi nở vào thơ vạn đóa hồng
Người nhớ nhẹ nâng bàn chân ngọc
Mỗi cánh hoa là một vết thương

Mai kia mốt nọ người về không
Tôi đốt thơ, xác bụi thơ tàn
Người nhớ gom tro hòa trong máu
Cho dòng lệ biếc cũng thơm hương

Không hẹn hò sao quay quắt đợi chờ
Mà chùng mà lặng cả cơn mơ
Người về nhớ gọi hồn tôi dậy
Nhớ gọi hồn tôi tận cõi thơ.
                       Lê Văn Trung


CHỜ
(Tặng Cõi Lặng Im)
Chờ suốt một mùa đông
Chờ trăm mùa trăng khuyết
Con đò tình sang sông
Con sáo tình bay biệt
Chờ suốt một mùa thu
Chờ hoa tàn hoa nở
Lá xanh mù thiên cổ
Rụng úa từng câu thơ
Ta ngồi bên bờ Tây
Bờ Đông người sóng vỗ
Ta ngồi bên đồi khuya
Nghe rừng người thác đổ
Chờ suốt cuộc trăm năm
Chờ tàn cơn dâu biển
Nghìn thu trăng chưa rằm
Tình bạc màu sương trắng
Người chìm trong CÕI LẶNG
Ta tan mù HƯ KHÔNG.
Lê Văn Trung
                               

CHO DẪU MƯỜI NĂM HAY TRĂM NĂM


Giả sử mười năm ta trở lại
Áo xưa còn trắng cuối sân trường
Hay màu áo đã vàng hoa cúc
Hay môi tường vi đã tỏa hương

Giả sử mười năm ta trở lại
Trăng xưa vành vạnh một khuôn rằm
Đường mơ vang bước hồng chim sáo
Không biết tình xưa đã chớm xuân?

Giả sử mười năm ta trở lại
Tóc người chưa rẽ lệch đường ngôi
Đóa quỳnh hàm tiếu đêm thơm ngọc
Chưa nở vì hoa thương nhớ ai

Giả sử ta về không hẹn trước
Đường rêu vườn cũ nhớ ta chăng
Và mắt tình xưa nhòa lệ ướt
Và áo tình xưa có thắm vàng

Giả sử không về, dù trăm năm
Em ơi đừng khuyết vội đêm rằm
Ta nghe tình ái bừng cơn mộng
Thiên cổ vì thơ mà ngát hương.
                   Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment