Wednesday, December 25, 2019

Cùng em hoài phố - Cùng Lận Đận Bên Trời Một Lứa - Cuộc tìm kiếm vô minh - Đã hết phiêu bồng – Dạ khúc – Đã mất nhau từ trong cơn mơ

CÙNG EM HOÀI PHỐ
(tặng N.T.H để nhớ ngày về dự đám cưới
cháu Ân ở Hội An)

đưa em qua khỏi Chùa Cầu
chưa nhìn thấy hết một màu rêu phong
có người về tự ngàn năm
hỏi con đường nhỏ sợ nhầm lối xưa

đưa em xuống bến sông Hoài
làm sao qua được cõi ngoài nhân gian
có ai gọi chiếc đò ngang
gởi câu thơ cổ buồn sang xứ người

đưa em dạo phố đời tôi
ai vô tình chạm vọng hồi chuông vang
có người ngồi cổng Chùa Ông
nhìn thăm thẳm cõi vô cùng Hội An

đưa em theo cuộc xoay vần
lá ngàn năm cũ đã vàng áo thu
có người hỏi phố xưa đâu
buồn tôi lạc giữa Chùa Cầu quạnh hiu

đưa em bến phố chợ chiều
bao dòng xuôi ngược tôi theo lối nào
có người mãi tận ngàn sau
không tìm thấy được nông sâu đời mình

đưa em vòng quẩn vòng quanh
viết câu thơ nối chút tình thiên thu
hỡi ơi trăm bể ngàn dâu
  còn nguyên huyền bí nhiệm màu Đông phương.
                     Lê Văn Trung


CÙNG LẬN ĐẬN BÊN TRỜI MỘT LỨA
                              * tặng Phạm Ngọc Lư
bao năm chưa gặp lại
giờ người đã thế này
áo giang hồ bạc thếch
rượu giang hồ còn say?

ta một trời dâu bể
người trăm phương bụi mù
tên lính già thất trận
vết thương cũ còn đau

ta mời người uống cạn
ly rượu tàn cuối đông
trôi theo dòng hoạn nạn
“thiên nhai luân lạc nhân” (2)

ta nhớ mười năm cũ
lòng như mây trắng bay
ta nhớ người ngày ấy
tình thanh xuân còn đầy

giờ mười năm gặp lại
áo giang hồ tả tơi
hồn giang hồ vữa mục
tình giang hồ muôn nơi

ta biết bởi gì đâu
hỏi nhau càng thêm buồn
ngươi cũng hiểu từ lâu
chuyện đất trời mênh mông

ai đã từng xuôi ngược
qua trăm bến ngàn bờ
hiểu những điều sau trước
lòng nào không xót xa

ta nhìn ngươi đứt ruột
ngươi nhìn ta ngậm ngùi
ôi cõi ngoài xa lắc
chỉ còn ta với ngươi.
            Lê văn Trung


CUỘC TÌM KIẾM VÔ MINH
*https://khacminh.wordpress.com/2011/07/28/cu%e1%bb%99c-tim-ki%e1%ba%bfm-vo-minh-th%c6%a1-le-van-trung/

tôi tìm tôi trọn một đời
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cỏi vô hình vô ngôn

hạt mưa rơi tự đầu nguồn
như tôi hạt bụi rơi buồn ngàn năm
sắc màu nào của trần gian
mà không phai nhạt lụi tàn cùng tôi

ra đi từ cõi con người
ta về cùng với đất trời hư không.

   Đồng Nai 2001 – Lê Văn Trung



ĐÃ HẾT PHIÊU BỒNG
Từ trăm ngàn cõi phiêu bồng
Ta về đây với chút lòng lãng quên
Xe qua mấy nẻo gập ghềnh
Quán đời ta dựng bên triền núi cao
Sẽ còn lại với mai sau
Một hồn lảng vảng chia sầu cỏ cây
                    Lê Văn Trung
Thơ Miền Nam Trong Thời Chiến, Tập I, Thư Ấn Quán 2007)


DẠ KHÚC
Giữa đêm tình gáy sương
Em ủ một màu trăng
Lắng tim buồn trong cỏ

Tôi làm con sâu đo
Trên nhánh đời vô lượng
Em chỉ là giấc mơ
Tôi đo từng bước muộn
Tôi đo từng bước run
Không ra ngoài ảo tượng

Em ở phía vô cùng
Tôi quanh đời bé mọn

Tôi làm con bướm đêm
Cánh rụng, nằm trên đất
Cánh bướm nào trong em
Đã biến hình lột xác
Tôi nằm trên đất chết
Có bao giờ nguôi quên
Bên kia bờ huỷ diệt

Tôi làm hoa tí ngọ
Nở đúng giờ nhân gian
Tôi làm con dế nhỏ
Gáy giữa tình chia tan
Em về trưa hoa tàn
Em về khuya trăng vỡ
Con bướm tình tắt thở
Chỉ còn màu sương loang

Tôi nằm nghe bước nhỏ
Mùa thu người trăm năm
Tôi trải lòng cỏ úa
Lên mộ sầu ăn năn
Mai em về tóc xoả
Giọt lệ buồn căm căm
Con dế tình khản giọng
Dưới vực chiều xa xăm

Trăm nhánh đời vô lượng
Tôi đo hồn thiên thu
Tôi luân hồi hoá bướm
Cánh rụng nằm bên hoa

Em ở phía trời xa
Khúc dạ cầm im bặt.
     Lê Văn Trung - 2008


ĐÃ MẤT NHAU TỪ CƠN MƠ
Đã mất nhau từ buổi chớm thu
Đã lạc nhau từ mộng ban đầu
Em về xiêm áo qua sông lạ
Để bến ngày xưa lạnh mấy màu

Mười năm, năm mươi hay trăm năm
Trăng đời nhau khuyết mãi đêm rằm
Tôi ươm sương khói chưng thành rượu
Tôi ủ tình tôi thành hơi men

Đã mất nhau từ những ngỡ ngàng
Mất nhau trong những lời dỡ dang
Em cài hoa thắm sang vườn mới
Có xót thương chi những bẽ bàng

Nắng đã phai, chiều cũng vàng phai
Gió buốt lòng như tiếng thở dài
Tôi đứng trông chiều rơi xuống chậm
Rơi hoài chưa hết cuộc tình ai.
                             Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment