Tuesday, December 24, 2019

Ngã Ba Duồng – Ngày Xa – Ngày Xuân Quá Vội - Ngày Về Với Thiên Nhiên – Nghìn Năm Lụy Phiền - Ngồi Giữa Chiều Cô Tịch - Ngồi Gọi Tên Mình Giữa Lãng Quên

NGÃ BA DUỒNG
(Tặng Phạm Cao Hoàng và Nguyễn Dương Quang)

Tôi về qua Ngã Ba Duồng
Thấy màu mây cũ còn vương tóc người
Thấy bàn tay vẫy theo tôi
Thấy hiu hắt một nụ cười tiễn đưa

Tóc phong sương nhuốm giang hồ
Chia ly là chẳng đợi giờ trùng lai
Tôi đang mơ giấc mơ dài
Chưa tàn cơn mộng còn say biển trùng
Rồi một hôm Ngã Ba Duồng
Tôi về đứng giữa mịt mùng mưa sương
Tiễn nhau giữa Ngã Ba Duồng
Lạc nhau từ những con đường tìm nhau.
                           Lê Văn Trung

NGÀY XA
Ta chiêm bao thấy một ngày rất xa
Tình không không cửa không nhà
Lòng như mây trắng bay qua biển chiều

Sẽ tan vào cõi tịch liêu
Một đời cát bụi cuốn triều bão giông
Ta là bóng của hư không
Tình em là nẻo vô cùng khói sương
Em nào hiểu giữa tai ương
Ta như mây gió trên đường chim bay
Bù em một cốc sầu đầy
Uống cho ta thấy một ngày đã xa
                   Lê Văn Trung


NGÀY XUÂN QUÁ VỘI
Trôi qua lòng hoàng hôn
Vàng hoa chiều tiếc nuối
Rơi như giọt lệ buồn

Hình như em cầm giữ
Năm mươi mùa xuân tôi
Hình như em vừa thả
Tình xuân tôi bên trời

Tôi hóa thân chiếc lá
Vàng suốt một rừng xuân
Em ướm lòng hương cũ
Chưa nguôi niềm lãng quên
Ngày xuân qua quá vội
Lòng chưa kịp giao thừa
Có người thay áo mới
Thầm nhớ mùi hương xưa

Tình em vàng hoa cúc
Từ buổi nguyệt chưa rằm
Tôi một đời nở muộn
Nở muộn hoài trăm năm.
                 Lê Văn Trung


NGÀY VỀ VỚI THIÊN NHIÊN
Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Chút đời ta cũng vô cùng sương khói.
Tình em nào có nghĩa gì với cỏ cây
Bởi hồn ta đã phủ đầy mây trắng.

Sẽ thắp sáng thiên nhiên bằng trái tim hồng
Ta thổi tù và trong chiều tĩnh mạc
Hạnh phúc em dầu rất hiển linh
Làm sao đưa ta đến những vì sao
Nở trắng một trời vĩnh cửu

Rồi có một ngày trên đỉnh núi cao
Ta xoải cánh phiêu du cùng gió
Có bao giờ em nghĩ đến một giọt sương
Đã tan vào lòng bất tận.
Ngày ta về với thiên nhiên
Lòng giăng đầy mây trắng
Ta đã ngủ cùng các vì sao
Giữa những chiều mênh mang sương khói

Ngày ta về với hư vô
Bay theo những cánh chim hồng
Trong suốt đời tịch mạc.

(Tháng 6/69 -Tập san Văn)
                 Lê Văn Trung


chưa qua hết cuộc phong trần hỡi em
đời như giọt rượu buồn tênh
tìm nhau cuối bãi đầu ghềnh lìa nhau

tìm nhau tự cõi ban đầu
tìm nhau khuất nẻo bạc đầu thanh xuân
tìm cho tàn cuộc phù vân
lạc nhau mấy cõi điêu tàn còn nghe
đoạn trường ai hát đâu đây
lời bi thương đứt bốn dây hồ cầm
tìm nhau bờ bến mù tăm
mười lăm năm giữa nghìn năm lụy phiền
     Đà Nẵng 2002 – Lê Văn Trung


NGỒI GIỮA CHIỀU CÔ TỊCH

Chiều nay ngồi giữa chiều xa xứ
Chén rượu buồn tênh chạnh nhớ người
Cổ nhân cuồng sĩ thiên bôi thiểu
Sao bỏ mình ta giữa đất trời

Đâu phải vì thơ, đâu phải bạn
Rượu đời chảy mãi chẳng vì đâu
Ta cũng chỉ là tên mạt vận
Uống hoài mà không nhẹ niềm đau

Đâu phải vì ngươi đâu phải ta
Rượu thiên thu chảy suốt thiên hà
Ta đứng bên trời vai áo bạc
Nhớ màu khói nhạt cuối quê xa

Đâu phải vì em đâu phải người
Rượu giang hồ chén cạn chén vơi
Chén cuối trời Nam mơ biển Bắc
Ai rót đầy ta chén ngậm ngùi

Đâu phải màu hoa xưa đã phai
Áo chiều xưa đã nhạt đã nhàu
Mà ta lận đận phương trời lạ
Đời vẫn còn nhoi nhói vết đau

Chiều nay ngồi giữa chiều cô tịch
Chẳng uống mà say đến chạnh lòng
Dẫu bỏ trăm năm về với đất
Ta còn xanh mãi những chờ mong.
                      Lê Văn Trung


NGỒI GỌI TÊN MÌNH GIỮA LÃNG QUÊN

Khi chiếc lá bên đường
Đã vàng phai mùa rụng
Anh níu hoài bóng anh
Nhập nhòe trong hư tưởng
Khi lòng anh chạm đất
Khi tình anh tan sương
Đau gì mà thương xót
Gửi chi nhau tình buồn
Anh cố nhớ tên anh
Trong cuộc người quên lãng
Anh thầm gọi tên anh
Giữa đất trời tịch lặng
Thôi đành thôi gửi lại
Những dang dở đời nhau
Bên chân cầu dĩ vãng
Nghe sóng đời hư hao
Anh thầm gọi tên anh
Tiếng mưa buồn vọng mãi
Anh níu hoài bóng anh
Nghe nhạt nhòa sương khói.
Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment