Wednesday, December 25, 2019

Dạ sầu ngâm – Dâng hiến – Đành cũng không đề - Đành đoạn cùng lãng quên – Đành quên – Đất trời đâu nỡ phụ ta - Đất Trời Đâu Phải Của Ai

DẠ SẦU NGÂM
Bên cổ thành xưa
Bên tường rêu mọc
Dưới bóng nguyệt mờ
Em ngồi xõa tóc
Thả sầu trong mơ
Đàn ai tơ vàng
Lời ai ngân vang
Buồn như tiếng than
Chìm trong đêm tàn
Rơi trong sương tan
Chim khuya chuyền cành
Chuông chùa sang canh
Lê Văn Trung (1.70)


DÂNG HIẾN
Tôi xin mở rộng lòng mình
Như lòng xuân cũng mông mênh đất trời
Tôi xin trải vẹn niềm vui
Trong tim em - trong tim người, tôi yêu
Tôi xin xanh lại từ đầu
Nhuộm vào thơ phút nhiệm mầu tinh khôi
Tôi và hoa nở rạng ngời
Tôi và hương ướp lụa người áo mây
Tôi xin làm cốc rượu đầy
Cho môi tình ái nồng say ái tình.
                           Lê Văn Trung


ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ

Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu

Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
                                     Lê Văn Trung


ĐÀNH ĐOẠN CÙNG LÃNG QUÊN
Ta mệt nhoài lội ngược
Em âm thầm về xuôi
Hai cảnh đời hai lối
Hai mãnh tình hai nơi
Thác ghềnh xô bờ đá
Ta tróc vảy trầy vi
Ta tàn hơi đói lã
Chết bên bờ thiên tai
Em nuôi hồn biển lớn
Mộng chín trái tim hồng
Trăm năm còn khát vọng
Giữa muôn trùng nhân gian
Rồi ngày cơn bão dữ
Nước dâng tràn tai ương
Ta chìm theo nước cuốn
Ta trôi cùng tang thương
Bập bềnh trên biển động
Xác vật vờ lênh đênh
Em vừa tàn cơn mộng
Đành đoạn cùng lãng quên.
               Lê Văn Trung


ĐÀNH QUÊN
(Tặng T.H.Thư và H.Đ.Thao)
Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở bình yên em gánh gạo qua đồng
Má hồng thơm như lúa đồng mới nở
Lòng reo vang như mở hội bên sông

Lời hẹn ước trăm năm tình nghĩa cũ
Xóm làng xưa mái rạ túp tranh nghèo
Đôi ta là chim rừng là bướm nội
Cưới nhau giữa ngày xuân ấm nắng vàng reo

Anh nhớ từng con đường thôn, lối xóm
Những đêm hè đom đóm lập lòe bay
Nhớ khói hoàng hôn, nhớ sương buổi sớm
Nhớ nụ hôn nồng, lành lạnh gió heo may

Nhớ khóm bèo trôi, nhớ chùm bông súng
Trường làng xưa, chim sáo nở mùa này
Nhớ lũy tre xanh, sân đình rợp bóng
Nhớ buổi hẹn hò tay ấm trong tay …

Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở thanh bình xa lắm phải không em?
Lời hẹn ước? Không bao giờ tao ngộ
Phút trùng lai, thôi nhé cũng đành quên

Con đường cũ kẽm gai, mìn nghẽn lối
Mà phương trời khói lửa cố hương ơi!
Em đã chết hay vẫn mòn mỏi đợi
Còn gì đâu! Thôi đã lạc nhau rồi
Lê Văn Trung (Xuân Tân Hợi)


ĐẤT TRỜI ĐÂU NỠ PHỤ TA

Thế đó! Đất trời không nỡ để
Ta về như một kẻ bại vong
Trơ trụi hàng cây xưa rủ bóng
Đợi chờ ta rụng hết lá vàng

Vẫn còn đâu đó xa hun hút
Hoa cúc rừng xưa sót mấy bông
Thoảng chút hương vàng trôi man mác
Như níu thầm nhau một nỗi buồn

Vẫn dòng sông nhớ không đành chảy
Để chở lòng xưa qua bến xưa
Và để lòng xưa nghe sóng dội
Lời của trăm năm dẫu xóa mờ

Thế đó! Đất trời đâu nỡ phụ
Ta về thương tật trái tim đau
Vẫn còn giọt máu màu trăng vỡ
Chảy nghẹn ngào qua cuộc bể dâu

Thế đó! Đất trời đâu nỡ để
Ta về ngồi lại một mình ta
Bên thềm hiên vắng còn in bóng
Ta, bóng nhìn nhau mừng lệ nhòa.
                          Lê Văn Trung


ĐẤT TRỜI ĐÂU PHẢI CỦA AI
"Dans l' attente
de la mort on retrouve
la vie. Et sa vie"


Bao năm đất đá còn mưng mủ
Thì sá gì ta khúc ruột mềm
Thì sá gì em lòng cô phụ
Sá gì tài tử với giai nhân

Đời như trăm nhánh sông bồi lở
Ta chảy về đâu cũng muộn phiền
Ta cũng đầu ghềnh em cuối bải
Mỗi người chảy một nhánh đời riêng

Trôi mịt mù theo dòng lãng quên
Trôi về đâu hỡi tuổi hoa niên
Hoa đang hương sắc, đương hàm tiếu
Vội úa tàn theo những biến thiên

Về đâu cũng dẫn vào mê lộ
Ta co tàu lạc mấy sân ga
Đất đá còn đau niềm cố thổ
Về đâu? Mờ mịt bóng quê nhà

Nơi nao ta cũng là lưu khách
Quán trọ tình em chẳng hẹn về
Chẳng hẹn, mà đau bầm gan ruột
Đất trời đâu phải của riêng ai!

(Xin được đi lại bài thơ đã ghi một dấu ấn đậm nét trong tôi).
                                    Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment