Tuesday, December 24, 2019

Ta ngược chiều sinh tử tới vô biên - Tạ Ơn Em Và Qui Nhơn - Tạ Ơn Vô Lượng Đất Trời - Tạ tấm lòng trăm năm - Ta Trở Về Như Ly Khách Xưa

TA NGƯỢC CHIỀU SINH TỬ ĐẾN VÔ BIÊN

Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi

Em tắt một vầng trăng
Vùi lấp hết sao trời
Đêm ba mươi đời mình ta như kẻ đui mù bước đi bằng trí huệ một ngàn năm khổ hạnh

Bằng tinh huyết thi ca
Bằng nhiệm mầu hiển Thánh
Ta mãi đi tìm thứ ánh sáng chiêm bao
Ta mãi đi tìm dù chỉ một vì sao
Trong vết cắt của đường bay vũ trụ

Ta dẫu biết triệu triệu năm ánh sáng
Ta vẫn xoay tròn như hành tinh cô đơn
Có bao nhiêu quỹ đạo trong một con người?
Có bao nhiêu quỹ đạo trong cõi tình em?
Và bao nhiêu đường dẫn vào trái tim?
Người ta bảo thi ca là nguồn cơn của hủy diệt
Để soi tìm vĩnh cửu giữa vô biên
Người ta bảo tình yêu là một đường bay không bao giờ có thật
Chỉ tỏa hương vào cơn mộng ảo huyền
Và mùi hương là độc dược thần tiên
Để hủy diệt và hồi sinh bất tử
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên.
                            Lê Văn Trung


TẠ ƠN EM VÀ QUI NHƠN 

Tạ ơn những phố những phường
Qui Nhơn và những con đường mùa đông
Xin tạ ơn một tấm lòng
Đã cho ta biết một lần yêu em
Tạ ơn những nhớ cùng quên
Những chiều tóc rối những đêm lụa nồng
Tạ ơn em và Qui Nhơn
Đã cho ta biết mùi hương đất trời

Xin tạ ơn những buổi chiều
Có mây ngàn dặm về theo bóng người
Có hồng thơm đóa hoa môi
Có nồng men ngọc trong lời ái ân
Tạ ơn em và Qui Nhơn
Nở cho ta đóa nguyệt hồng trong thơ.
                          Lê Văn Trung

TẠ ƠN VÔ LƯỢNG ĐẤT TRỜI


*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/#more-19605


Xin tạ ơn vô lượng đất trời
Cho tôi thở bằng hương rằm tỏa nguyệt
Cho tôi thở bằng sương hằng trinh tuyết
Tôi thở cùng vô tận cõi thơ tôi

Xin cảm ơn em những giọt lệ ngời
Đã khai giải nguồn đớn- đau- hạnh- phúc
Cho lóng lánh linh hồn tôi nạm ngọc
Linh hồn tôi vời vợi cõi tình em

Hãy lắng nghe dòng máu chảy trong tim
Đang vỗ sóng nhiệm mầu trăm bến lạ
Em có thấy lòng tôi xanh như lá
Ôi rừng tôi xanh quá buổi chim về

Và lời chim chảy lụa biếc suối khe
Em xỏa tóc gội hương rừng vi diệu
Cây và cỏ đã bao mùa đứng đợi
Ngàn mưa xa hò hẹn có quay về

Ôi hồn tôi là một phiến mây bay
Xin cảm tạ ơn đất trời vô lượng
Tôi bay với mây, ngàn năm ánh sáng
Và rừng hoa bừng nở một rừng thơ.

                                     Lê Văn Trung 


TẠ TẤM LÒNG TRĂM NĂM
1
Sợi quên sợi nhớ rối bời
Mà sao tình vẫn rạng ngời trong tôi
Tạ ơn em tạ ơn đời
Tôi nâng niu chút buồn vui cuối cùng
Bải bờ lau sậy mênh mông
Bến trăm năm! Tạ tấm lòng trăm năm.

2
Thương em vai gánh vai gồng
Cháo cơm từng bửa thay chồng ngược xuôi
Mười năm áo rách ngậm ngùi
Chút hương sắc bỏ bên đời nhiễu nhương
Ta về nửa dại nửa điên
Lắng nghe dòng chảy ưu phiền bên em.

                                     Lê Văn Trung 


TA TRỞ VỀ NHƯ LY KHÁCH XƯA
Con tàu về muộn, sân ga vắng
Ta đến như người ly khách xưa
Áo bạc lạnh căm hồn cô lữ
Trăm năm mù khuất bụi giang hồ
Một mảnh trăng đau trời viễn xứ
Ôi trăng như một kẻ không nhà
Ôi trăng như tấm lòng cô phụ
Ta về lạc lõng giữa đời ta
Ta về mơ lại mùa sương cũ
Áo mỏng vai mềm đêm dạ hương
Ta về nhuốm lửa bên thềm lạnh
Sưởi ấm tình xưa đã tuyết đông
Ta về như bóng mây phiêu lạc
Mơ đóa quỳnh hương vẫn trắng ngần
Mơ thấy lệ ngời trong mắt ngọc
Mơ thấy thuyền xưa đậu cuối sông
Ta về mơ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng bay lụa bướm vàng
Ta về ngồi lại bên hiên phố
Uống nỗi buồn trong men rượu tan
Con tàu về muộn! Ta đành muộn!
Chợt thấy thương người ly khách xưa
Chợt thấy tình người như ga vắng
Mà lòng chưa úa một cơn mơ.

Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment