Tuesday, December 24, 2019

Níu Gọi Một Mùa Thu - Nỗi buồn – Nỗi Buồn Bỏ Quên - Nỗi Buồn Mùa Đông – Nỗi Buồn Phương Bối – Nổi Chìm Dâu Biển Một Câu Thơ

NÍU GỌI MỘT MÙA THU

*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/10/niu-goi-mot-mua-thu-tho-le-van-trung.html
*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2019/10/23/lvt-n%C3%ADu-g%E1%BB%8Di-m%E1%BB%99t-m%C3%B9a-thu-th%C6%A1-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-v%C4%83n-trung-vn/


có ai về níu mùa thu cũ
nhặt những tàn phai cuối phận người
chiếc lá đời tôi vàng mấy độ
còn vương màu nắng thuở đôi mươi
hãy đốt giùm tôi bừng lửa cháy
hãy ướm cho nồng lệ ngát hương
hãy uống như lòng nhau bỏng khát
hãy say như rượu ủ đêm hồng
có ai về khoác áo mù sương
lụa mỏng da ngời đêm dạ lan
sợi tóc nào rơi từ thơ ấu
trói cả đời nhau vào trăm năm

có ai còn gọi nhau mà ngỡ
tên của mùa thu hương sắc xưa
tên của đời nhau còn duyên nợ
tên của từng đêm mộng sững sờ
về thắp đêm hồng trăm ngọn nến
soi lấy tình thu trong mắt đen
soi bóng đời nhau - dù lỗi hẹn
mịt mù xa hút tuổi hoa niên.
Lê Văn Trung

NỖI BUỒN
Thấy trong hoa giọt lệ nhòa của ai

Hay là lệ của chiều phai
Hay là giọt nắng u hoài tàn rơi
Hay là sương trắng ngậm ngùi
Nạm vào thơ những đầy vơi cuộc tình
Hay là sợi gió tình duyên
Ru hoài nỗi nhớ niềm quên bạc lòng

Nỗi buồn tôi như dòng sông
Chảy qua em, chảy ngập ngừng, về đâu?
Qua em là những nhịp cầu
Rong rêu triền bãi nông sâu bến bờ

Nỗi buồn tôi như câu thơ
Em cầm thả xuống dòng mưa lệ chiều
Trăm năm thơ cũng úa nhàu
Mãi lênh đênh mãi trôi vào lãng quên
                         Lê Văn Trung


NỖI BUỒN BỎ QUÊN
Người bỏ quên một nỗi buồn trong tôi
Bỏ quên từ những tàn phai
Từ câu thơ úa trên tay lá vàng
Bỏ quên từ những dở dang
Từ hoang vắng nhuộm tím hoàng hôn tôi
Bỏ sợi mưa ướt vai người
Hai bờ tóc rối chảy hoài trong mơ
Bỏ quên câu đợi câu chờ
Lòng xưa rêu biếc vườn xưa ai về
Hình như những chuyến tàu khuya
Réo vào vô vọng tiếng còi mùa đông
Người bỏ quên một nỗi buồn
Trong tôi là những mênh mông cõi người.
                                      Lê Văn Trung


NỖI BUỒN MÙA ĐÔNG
Rồi gió mùa thu cũng lạnh vàng
Sương đã mờ giăng buổi chớm đông
Người quàng khăn lạnh quanh câu hát
Vạt nắng buồn như dòng lệ tàn

Rồi cũng mình tôi một bến sông
Từng con nước chảy quạnh qua lòng
Lá mùa xưa rụng vào thương nhớ
Rêu úa thềm mơ từng dấu chân
Tình đã tàn thu, tình chớm đông
Mai người về tay vịn cành sương
Tay đan sợi tóc vào quên lãng
Tay níu hoàng hôn chạm nỗi buồn.
                          Lê Văn Trung


NỖI BUỒN PHƯƠNG BỐI
Gió trăm năm thổi qua chiều
Hồn tôi chiếc lá rơi theo bóng người
Nắng tàn Phương Bối (*) chưa nguôi
Buồn trôi rất chậm bên trời Blao
Buồn leo lắt một vì sao

Buồn như tàn cuộc chiêm bao chưa về
Buồn trôi mấy dặm Tiểu Khê (**)
Bóng mây mùa cũ còn bay cuối trời
Hái giùm tôi! Hái giùm tôi!

Màu hoa buồn rũ tóc người hương phai
Tôi trăm năm cuộc đi dài
Nghe đau dặm cỏ cuối ngày phôi pha
Buồn như buồn nhớ quê nhà
Buồn như buồn tự phương xa lạnh về

Hồn tôi đọng xuống lòng khe
Lặng im trôi giữa bốn bề đìu hiu.
                        Lê Văn Trung


NỔI CHÌM DÂU BIỂN MỘT CÂU THƠ
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/11/noi-chim-dau-bien-mot-cau-tho-tho-le.html

Em tiếc thương chi mà câu hát
Vàng cả đêm tôi tiếng thở dài
Em tiếc thương chi mà xa hút
Còn về gọi mãi những phôi phai

Tình không níu được tình như mây
Xa rồi tay nhớ quá bàn tay
Từng ngón đan buồn trăm nỗi nhớ
Từng ngón thơ xưa cũng úa gầy

Em hát về ai lời dỡ dang
Em gửi về đâu mộng héo tàn
Mà nghe tiếng hát như dòng lệ
Chảy mãi vào trong những vỡ tan

Em gửi về đâu mà tiếng hát
Như lời hoài vọng giấc mơ xưa
Sông chảy về đâu mà xa hút
Nổi chìm dâu biển một câu thơ.
                           Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment