MÁI NHÀ XƯA
Tôi theo anh về thăm quê Đại Lộc
Mùa ve ran ran bụi nắng bay mù
Anh và tôi mười mấy năm phiêu bạc
Lòng cơ hồ nghe mỏi bước lãng du…
Con đường cũ rẽ năm ba nẽo mới
Tôi phân vân không biết lối nhà xưa
Khi tìm gặp những người quen biết cũ
Kẻ mừng vui, người buồn bã: bơ phờ
Anh chỉ tôi chiếc cầu kỷ niệm
(Nơi bao lần tôi đứng đợi người yêu)
Dòng sông giờ đây bên bồi bên lở
Chiếc cầu xưa đã gãy quỵ tiêu điều
Mẹ nhìn tôi thấy quen quen nhớ nhớ
Mái tranh nghèo từ buổi đầu gặp anh
Mẹ ít đổi thay tuy da nhăn tóc bạc
(Tôi nghe lòng sống lại những chiều xanh)
Cây ổi sẻ bên đường giờ đã chết
Hàng keo thưa vừa trổ đọt hôm qua
Mẹ bảo tôi: “Cửa nhà quạnh vắng
Con gắng về chơi”. Lòng tôi chợt xót xa
Tôi nhớ những trưa giống hệt trưa này
(Tuy bây giờ có đôi chút đổi thay)
Mẹ ngồi chờ bên mâm cơm đạm bạc
Miệng cười tươi mắng nhẹ: “Gớm tụi bay!”
Tôi bỗng thấy lòng mình nhói đau, xúc động
Thèm được cùng anh gọi hai tiếng: “Mẹ ơi!”
Anh sợ tôi buồn nên khẽ cười nói lảng:
“Mai chúng ta về Hà Dục (*) thăm chơi”.
Lê Văn Trung (bên trời cố xứ)
(*) Hà Dục, quê nhà của Nguyễn Kim, một người bạn.
MẬT NGỮ
Chân lý sẽ mở ra một chân lý khác
Và Chúa sẽ trở về với một dung mạo khác
Trong ngôn ngữ của anh em
Và Chúa sẽ trở về với một dung mạo khác
Trong ngôn ngữ của anh em
Khi Thích Ca tịch diệt dưới cội bồ đề
Ngài đã nói
"Ta chẳng nói gì"
Và đạo pháp
Ẩn mật
Diệu ngữ
Diệu ngôn
Ngài đã nói
"Ta chẳng nói gì"
Và đạo pháp
Ẩn mật
Diệu ngữ
Diệu ngôn
"Ai theo ta hãy vác Thánh giá"
"Chúng sinh ơi hãy tự mình đốt đuốc lên mà đi"
"Chúng sinh ơi hãy tự mình đốt đuốc lên mà đi"
Tôi đang vác Thánh giá đời mình
Và
Tôi đang đốt ngọn đuốc đời tôi
Lửa cháy!!!
Và
Tôi đang đốt ngọn đuốc đời tôi
Lửa cháy!!!
Lê Văn Trung
MẠT VẬN
Thôi bẻ đời ta thanh kiếm gãy
Thôi vỡ đời ta ly rượu buồn
Ta uống không đành, men rượu đắng
Ta nuốt không đành, giọt lệ tan
Chí lớn lặng chìm trong đáy cốc
Ta thương Phạm Thái khóc Quỳnh Như
Chí lớn tan chìm trong khóe mắt
Ta thương Từ Hải, Thúy Kiều ơi
Ta thương Phạm Thái khóc Quỳnh Như
Chí lớn tan chìm trong khóe mắt
Ta thương Từ Hải, Thúy Kiều ơi
Ta thương ta sóng chìm sông Dịch
Thì đắng cay chi lòng Kinh Kha
Ta bẻ đời ta thanh kiếm gãy
Ta chết không đành, sống xót xa
Thì đắng cay chi lòng Kinh Kha
Ta bẻ đời ta thanh kiếm gãy
Ta chết không đành, sống xót xa
Muối mặn gừng cay, không đành đoạn
Mà trăm năm đành đoạn tan lìa
Ta nợ từng mầm cây ngọn cỏ
Nợ khói quê nhà, nợ ánh trăng khuya
Mà trăm năm đành đoạn tan lìa
Ta nợ từng mầm cây ngọn cỏ
Nợ khói quê nhà, nợ ánh trăng khuya
Ta nợ tình em không trả nổi
Năm mươi năm đá nát vàng phai
Thuyền ta chìm giữa dòng hưng phế
Thuyền em trôi giữa dòng thiên tai
Năm mươi năm đá nát vàng phai
Thuyền ta chìm giữa dòng hưng phế
Thuyền em trôi giữa dòng thiên tai
Ta đốt lòng ta không đủ sáng
Ta ươm tình ta không nẩy mầm
Sinh bất phùng thời, hề chí lớn
Tan như hạt muối giữa trùng dương.
Ta ươm tình ta không nẩy mầm
Sinh bất phùng thời, hề chí lớn
Tan như hạt muối giữa trùng dương.
Lê Văn Trung
MẦU NHIỆM MỘT MÙA THU
Xin nở cho vàng hoa cuối thu
Cho men tình ái chảy vô bờ
Cho hương thiên cổ còn lưu dấu
Trên áo tình thơm đến sững sờ
Mây của nghìn phương hội ngộ về
Chập chờn trăm giấc mộng vờn bay
Em là hương của hồng - hoa - nữ
Em là rượu của lòng đang say
Trời cuối thu chưa tình chớm thu
Tôi đang bay giữa nắng muôn màu
Tôi đang gọi gió từ muôn nẻo
Về đây cho kịp với trăng sao
Tôi đang dệt tiếp dòng thơ ngọc
May áo trang đài lụa tuyết trinh
Tôi đang vẽ sắc tình xanh ngát
Lên trái tim hồng gợn sóng xuân
Trời cuối thu, tình vừa chớm thu
Xin đừng lệ biếc, đừng mưa Ngâu
Đàn ơi hãy chạm ngàn cung bậc
Cho giấc mơ thu mãi nhiệm mầu.
Lê Văn Trung
MÀU SON CŨ
Ta rót mãi vào ly đời quên lãng
Giọt tình xưa ta uống buổi xa người
Vành ly vỡ còn thơm mùi son cũ
Và lệ người còn mặn cháy trên môi
Năm mươi năm Ta về Hiên quán vắng
Màu thu xưa vàng úa giấc mơ buồn
Dòng rượu chảy như một dòng suối cạn
Mà hồn ta ghềnh đá đã tai ương
Màu thu xưa vàng úa giấc mơ buồn
Dòng rượu chảy như một dòng suối cạn
Mà hồn ta ghềnh đá đã tai ương
Ta thấy ta trong đáy sầu lạnh buốt
Rượu vỡ tràn, ly rượu vỡ Buồn tênh
Ta thắp nốt ngọn lửa chiều hiu hắt
Soi đời nhau về gọi giữa điêu tàn
Rượu vỡ tràn, ly rượu vỡ Buồn tênh
Ta thắp nốt ngọn lửa chiều hiu hắt
Soi đời nhau về gọi giữa điêu tàn
Vành ly vỡ còn thơm mùi son cũ
Ta uống vì muôn vạn cõi nhân gian
Ta uống vì ta một đời dang dở
Ta uống vì em, vì nỗi ăn năn
Ta uống vì muôn vạn cõi nhân gian
Ta uống vì ta một đời dang dở
Ta uống vì em, vì nỗi ăn năn
Ly rượu vỡ còn in màu son thắm
Giọt lệ hồng rướm mặn cả đời nhau
Em xa hút cuối phương người quên lãng
Áo tình xưa năm tháng có phai nhàu?
Giọt lệ hồng rướm mặn cả đời nhau
Em xa hút cuối phương người quên lãng
Áo tình xưa năm tháng có phai nhàu?
Lê Văn Trung
MÀU THU
Người về áo nhuộm màu thu
Áo tương tư nắng, vàng au nỗi buồn
Gió mang nỗi nhớ về không
Để bàn tay vói nghìn trùng sương mây
Nhớ xưa dưới cội hoa này
Phấn hương vi diệu chảy đầy dòng thơ
Áo tương tư nắng, vàng au nỗi buồn
Gió mang nỗi nhớ về không
Để bàn tay vói nghìn trùng sương mây
Nhớ xưa dưới cội hoa này
Phấn hương vi diệu chảy đầy dòng thơ
Người về vẽ tiếp cơn mơ
Khói sương tiền kiếp tràn bờ chiêm bao
Gió tương tư hát tình sầu
Áo tương tư thuở qua cầu gió bay
Nhớ xưa trên bến tình hoài
Thuyền trăm năm đã dòng trôi cõi người
Khói sương tiền kiếp tràn bờ chiêm bao
Gió tương tư hát tình sầu
Áo tương tư thuở qua cầu gió bay
Nhớ xưa trên bến tình hoài
Thuyền trăm năm đã dòng trôi cõi người
Người về tím nhạt hồng phai
Mà men rượu ủ còn say hương huyền
Người về áo mỏng như trăng
Sầu xưa còn sợi tóc buồn giăng tơ.
Mà men rượu ủ còn say hương huyền
Người về áo mỏng như trăng
Sầu xưa còn sợi tóc buồn giăng tơ.
Lê Văn Trung
MÀU XANH HUYỀN THOẠI
Tóc xanh là tóc của chiều
Mắt xanh là mắt của hiu quạnh buồn
Tình xanh là gió mênh mông
Hồn xanh là biển chập chùng trong thơ
Và sương là tình chưa mưa
Và mây là những bến bờ gần xa
Và hương và sắc ngọc ngà
Và da và thịt lụa là trầm hương
Và mây là những bến bờ gần xa
Và hương và sắc ngọc ngà
Và da và thịt lụa là trầm hương
Đi là về tự viễn phương
Từ trăm năm cõi vô thường chiêm bao
Đi là hỏi lại ban đầu
Về là hỏi lại nghìn sau mất còn
Từ trăm năm cõi vô thường chiêm bao
Đi là hỏi lại ban đầu
Về là hỏi lại nghìn sau mất còn
Tóc xanh xưa vẫn xanh rờn?
Mắt xanh xưa hết quạnh buồn chưa em?
Tình xanh xưa có đi tìm?
Xin cho tôi ướt lụa mềm môi thơm.
Mắt xanh xưa hết quạnh buồn chưa em?
Tình xanh xưa có đi tìm?
Xin cho tôi ướt lụa mềm môi thơm.
Lê Văn Trung
MÂY TRẮNG BÊN TRỜI
Lòng thương hoài những áng mây chiều
Cứ bay mỏi về phương trời cố xứ
Và thương ta suốt một đời du tử
Thương em mịt mờ xa lắc mù tăm
Năm tháng buồn trôi, năm tháng lặng thầm
Năm mươi năm như tiếng thở dài vô tận
Năm mươi năm những gập ghềnh bên trời lận đận
Ta nợ người hay nợ chính đời ta
Năm mươi năm như tiếng thở dài vô tận
Năm mươi năm những gập ghềnh bên trời lận đận
Ta nợ người hay nợ chính đời ta
Ta nợ ta hay nợ cả quê nhà
Chìm dâu biển không thể nào trả nổi
Thơ ta viết không đủ lời xương máu
Cũng lặng chìm trong suốt cõi nhiễu nhương
Giấc mơ xưa hương sắc cõi thiên đường
Ta bỏ lại tình ta như bỏ lại linh hồn đá sỏi
Ta bỏ lại đời ta bên những dòng đời mệt mỏi
Ta bỏ lại tình em hiu hắt tuổi thu vàng
Ta bỏ lại tình ta như bỏ lại linh hồn đá sỏi
Ta bỏ lại đời ta bên những dòng đời mệt mỏi
Ta bỏ lại tình em hiu hắt tuổi thu vàng
Năm mươi năm, ừ nhỉ, năm mươi năm
Ta vẫn ngóng hoài những màu mây bên trời cố xứ
Ta vẫn đi hoài suốt một đời du tử
Vẫn hoang mang lạc mất một phương về
Ta vẫn ngóng hoài những màu mây bên trời cố xứ
Ta vẫn đi hoài suốt một đời du tử
Vẫn hoang mang lạc mất một phương về
Thổi qua đời mình những ngọn gió sắt se
Không mang nổi tình nhau qua ghềnh qua suối
Mặt trời ta chiều nay đã hoàng hôn réo gọi
Còn mong manh sợi mây trắng bên trời.
Không mang nổi tình nhau qua ghềnh qua suối
Mặt trời ta chiều nay đã hoàng hôn réo gọi
Còn mong manh sợi mây trắng bên trời.
Lê Văn Trung
MẸ
*http://tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/tho/28789-m-le-van-trung
*http://www.huongdaoonline.net/2019/08/ta%cc%a3p-tho-ve-me%cc%a3-le-van-trung/
*http://www.huongdaoonline.net/2019/08/ta%cc%a3p-tho-ve-me%cc%a3-le-van-trung/
Mẹ nằm như thể mùa đông
Đang nằm trong cõi vô cùng đời con
Mẹ nằm như một nỗi buồn
Đang còn chảy giữa mênh mông cuộc người
Đang nằm trong cõi vô cùng đời con
Mẹ nằm như một nỗi buồn
Đang còn chảy giữa mênh mông cuộc người
Mẹ nằm nghe lệ đầy vơi
Giọt tan vào cõi, giọt rơi tận miền
Mẹ nằm bên một bờ quên
Nghe bên bờ nhớ chao nghiêng bóng chiều
Mẹ nằm nhìn bóng trăng thiu
Khuyết vào con một nụ hiu hắt cười
Mẹ! Ôi! Mẹ của con ơi!
Giang tay ôm cả đất trời vào con
Giang tay che kín nỗi buồn
Giang tay ôm cả linh hồn trần gian
Mẹ nằm ôm hết gian nan
Dành nhung lụa trải cho đường con đi
Đất trời có lắng im nghe
Lời ru của mẹ vọng về ngàn năm.
Lời ru của mẹ vọng về ngàn năm.
Lê Văn Trung
MIỀN IM LẶNG
Như chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Tôi rơi buồn trong những giấc mơ em
Rơi buồn tênh như một nốt nhạc tình
Từ muôn kiếp, từ xa mù mê vọng
Bóng em khuất nẻo hoàng hôn quạnh vắng
Áo mờ phai, tóc chải lụa phai chiều
Tôi chới với giữa chập chùng cơn mộng
Níu bàn tay hờ hững lá vàng gieo
Áo mờ phai, tóc chải lụa phai chiều
Tôi chới với giữa chập chùng cơn mộng
Níu bàn tay hờ hững lá vàng gieo
Tôi chới với giữa một MIỀN IM LẶNG
Tôi rơi hoài vô tận phía hoang vu
Chốn phải đến hàng triệu năm ánh sáng
Tôi rơi cùng hàng triệu triệu cơn mơ
Tôi rơi hoài vô tận phía hoang vu
Chốn phải đến hàng triệu năm ánh sáng
Tôi rơi cùng hàng triệu triệu cơn mơ
Ôi một MIỀN IM LẶNG nở đầy hoa
Tôi rơi mãi về QUÊ NHÀ TRO BỤI
Tôi rơi về phía lòng em mở hội
Giữa một MIỀN IM LẶNG của nghìn năm.
Tôi rơi mãi về QUÊ NHÀ TRO BỤI
Tôi rơi về phía lòng em mở hội
Giữa một MIỀN IM LẶNG của nghìn năm.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment