Wednesday, December 25, 2019

Đôi lúc ta buồn hơn bến sông – Đôi mắt – Dòng sông – Dòng sông dĩ vãng – Dòng sông dòng đời – Dòng sông tôi (2 bài) – Dòng sông và dòng sông

ĐÔI LÚC TA BUỒN HƠN BẾN SÔNG
Người đi bỏ lại dòng sông
Bỏ bờ bến quạnh mênh mông bãi cồn
Bỏ tôi ngồi với nỗi buồn
Tôi đem thơ trải lên hồn rêu phong

Tôi về tìm lại dòng sông
Nhớ chiều tóc rối bềnh bồng mưa sương
Vàng thu vàng cả nỗi buồn
Bóng ai về giữa vườn hồng chiêm bao

Rồi quên! Quên cả câu chào!
Rồi xa! Xa cả! Úa nhàu câu thơ
Sông xưa quạnh quẽ đôi bờ
Một tôi với bóng chim mờ mịt xa.
                  Lê Văn Trung

ĐÔI MẮT
Ôi tôi biết làm sao mà vẽ được
Một màu mây trong mắt đẫm sương chiều
Một màu nắng trên môi nồng hương ngọc
Màu tinh khôi trên áo lụa mỹ miều

Xin gọi hết gió ngàn năm phiêu lãng
Nhuộm vào thơ từng sợi óng tơ vàng
Xin gom hết sóng hồ chiều im ắng
Những bờ xanh vời vợi triệu dòng sông

Xin trải nhẹ nguồn sắc màu vi diệu
Linh hồn tôi là chiếc cọ tinh tuyền
Xin thắp hết muôn nghìn sao sáng mãi
Đôi mắt người, đôi mắt rạng bình minh

Hỡi thu biếc hỡi xuân hồng kiếp kiếp
Hỡi vàng nhung hỡi thắm gấm vô cùng
Xin nạm hết vào cõi tình diễm tuyệt
Xin nạm vào đôi mắt của trăm năm

Ôi tôi biết làm sao mà vẽ được
Một hồn thơ trong mắt ướt lệ nồng
Một hồn mơ trong bóng tình xanh ngát
Một đời thơ tôi vẽ mãi không cùng.
                     Lê Văn Trung


DÒNG SÔNG
Dòng sông xưa Chảy về đâu
Mà đau cả vạn nhịp cầu trong tôi
Sông tôi Từ buổi Xa người
Còn xao xác chuyện lỡ bồi trăm năm

Dòng sông nào của lãng quên
Dòng sông nào của gập ghềnh bể dâu
Chảy qua tôi Những nhịp sầu
Chảy về đâu? Chảy về đâu? Cuộc người!

Qua em là nỗi ngậm ngùi
Qua tôi là những đầy vơi buốt lòng
                           Lê Văn Trung


DÒNG SÔNG DĨ VÃNG
Em về lại soi bóng chiều năm cũ
Tóc mùa xanh từng sợi nhớ ưu phiền
Sông thì trôi nỗi buồn xưa đọng lại
Màu lãng quên bạc trắng cuộc tình duyên

Em về lại Lòng cam đành Không thể
Níu dòng sông chảy ngược bóng hoàng hôn
Và con sóng cũng ngậm ngùi kể lể
Lời trăm năm chìm giữa cõi vô cùng

Em về lại, phơi áo tình phai nhạt
Trải lòng buồn trên chiếc lá vàng bay
Mỗi chiếc lá một linh hồn xiêu lạc
Gió vô tâm thổi giạt bến sông này

Em ngồi soi bóng chiều trôi khắc khoải
Dòng sông nào chảy ngược cõi lòng em
Dòng sông nào là dòng sông dĩ vãng
Chảy miên man ru giấc mộng không thành.
                        Lê Văn Trung


DÒNG SÔNG DÒNG ĐỜI
Sông ơi sông rộng như lòng của ta?
Ôi sông là chốn quê nhà
Mà đời ta mãi phong ba xứ người
Và sông chảy một dòng trôi
Còn ta chảy một dòng sầu nhân gian

Ta ngồi nhìn bóng chiều tan
Sông ơi có thấy bóng hoàng hôn ta?
Mang mang sương khói giang hà
Thuyền ai nằm đợi người xa không về.
                            Lê Văn Trung


DÒNG SÔNG TÔI
Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Và tình tôi vẫn chảy qua đời
Đời tôi là một dòng sông lạ
Chảy trăm năm chưa trọn kiếp người

Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Em qua đời tôi như nước qua cầu
Có nghe sóng vỗ vào cơn mộng
Nước một dòng đau lạc mấy màu

Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Và tình tôi vẫn chảy ngậm ngùi
Đời tôi là dòng sông vô tận
Chảy hoài chưa hết cuộc trần ai

Tôi chảy qua em một cuộc tình sầu
Tôi chảy qua em một cuộc tình đau
Tôi chảy như tim dòng máu chảy
Chảy hoài không thấy bến bờ nhau

Tôi chảy qua em bờ đá gập ghềnh
Tôi chảy qua tình triền dốc chênh vênh
Tôi chảy qua đời tôi chìm nổi
Tôi chảy về đâu cho nguôi quên?
                  Lê Văn Trung


DÒNG SÔNG TÔI

Chảy về đâu? Chảy về đâu?
Sông ơi sông chảy về đâu, cuối cùng
Còn tôi ơi! Một dòng sông
Trăm năm chảy giữa mênh mông cuộc người

Chảy từ thuở đứt tao nôi
Chảy lênh đênh giữa đất trời tang thương
Này tôi ơi! Một dòng buồn
Chảy về đâu giữa bải cồn hoang vu

Chảy về đâu? Chảy về đâu?
Qua em là những nhịp cầu chênh vênh
Qua nhau là thác là ghềnh
Chảy buồn qua cuộc tình duyên lỡ làng

Đưa người, thôi, đưa qua sông
Đưa tôi, là mãi trăm dòng ngược xuôi
Chảy về đâu mà ngậm ngùi
Về đâu với cuộc tình tôi, hỡi người?
                      Lê Văn Trung


DÒNG SÔNG VÀ DÒNG SÔNG
Chảy trăm năm qua cánh đồng thời gian
Tôi đang ngược sóng Trà Giang
Nghe xao xác gió Sông Hàn về xuôi

Tiếng ai bên lở bên bồi
Hát ru từ thuở tóc người còn xanh
Gõ vào bờ đá rêu in
Chèo khua chạm nhánh lục bình lênh đênh

Dòng sông nào mang tên em
Dòng sông nào chở thuyền tình đời tôi
Dòng sông nào đã xa rồi
Năm mươi năm chảy ngậm ngùi lãng quên

Chiều nghiêng bóng nước muộn phiền
Tôi soi tôi xuống buồn tênh bóng mình
Dòng sông nào mang tên em
Là dòng sông chảy gập ghềnh tình tôi.
                              Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment