Tuesday, December 24, 2019

Lòng Ta Buồn Hơn Lòng Toa Tàu - Lòng Tôi Lòng Thôi Hộ - Lòng Thật Bình Yên - Lòng Tôi Chừng Đã Chiều Tháng Chạp - Lữ Khách – Lửa – Lửa – Lục Bát Dỡ Dang

LÒNG TA BUỒN HƠN LÒNG TOA TÀU

Con tàu về muộn, sân ga vắng
Chẳng có ai người đưa đón nhau
Ta hành trang nhẹ câu thơ cũ
Lòng ta buồn hơn lòng toa tàu
Ai đứng lặng thầm nơi cuối ga ?
Tóc như mây, gió rối, bay nhòa
Ta nhìn không rõ màu năm tháng
Chỉ thấy mây trời bay rất xa
Ta hỏi lòng ta những nhớ? Quên?
Có gì rất lạ!
Rất thân quen!
Ta đưa tay vẫy
Người quay mặt!
Muốn gọi tên người
Không nhớ tên!

Hình như đời quá vội trôi mau
Đời trôi tiếp tiếp những ga đời
Ôi những ga đời không đưa đón
Và cuối ga người không có tôi
Con tàu về muộn
Ta đành muộn!
Thôi trách nhau gì đưa đón nhau
Vạn kiếp tình người như ga vắng
Sao lòng ta buồn hơn lòng toa tàu?
Lê Văn Trung


LÒNG - TÔI - LÒNG - THÔI - HỘ
"Nhân diện bất tri hà xứ khứ" (*)
Tôi - lòng- Thôi Hộ - mộng - đào - hoa
Em hãy vì thơ mà thắm lại
Vì thơ mà nhung gấm lụa là

Thơ sẽ về theo mây lãng du
Thơ sẽ về theo gió tương tư
Gió quyện mây mềm da áo lụa
Hoa nở vì thơ đóa ngọc ngà

Em biết lòng - tôi - lòng - Thôi Hộ
Một hôm về chạm cửa - rừng - em
Ôi cánh rừng mơ rừng ảo mộng
"Nhân diện đào hoa tương ánh hồng" (**)

Em biết lòng - tôi - lòng - Thôi Hộ
Trăm năm mơ một cõi quay về
Trăm năm thơ chảy dòng vi diệu
Thơ như ngàn giọt lệ lưu ly

Tôi về gọi cửa rừng năm cũ
Gọi giấc mơ tình đã phục sinh
Huyền nhiệm màu hoa xưa thắm đỏ
Tôi viết trăm câu niệm khúc tình.
                          Lê Văn Trung


(*)(**) Thơ Thôi Hộ
Tích niên kim nhật thử môn trung
Nhân diên đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Tương truyền Thôi Hộ một hôm trên bước đường ngao du, lạc vào một cánh rừng. Thôi Hộ ghé vào nghỉ chân thì gặp một mỹ nhân tuyệt thế. Sau khi bốn mắt nhìn nhau. Thôi Hộ cáo từ.
Mỹ nhân từ đó ốm tương tư rồi mê man bất tĩnh. Người tiều phu là cha già đau buồn vô hạn. Thế rồi năm sau, Thôi Hộ tìm lại khu rừng xưa. Đến túp lều cũ tìm mỹ nhân. Gặp lão tiều phu báo là con lão đã qua đời vì nhớ thương Thôi Hộ… Thôi Hộ đau đớn thưa: - cháu là Thôi Hộ đây!
Bỗng dưng cô gái tĩnh dậy mặt hoa da phấn như một đóa hoa anh đào: đào hoa y cựu tiếu đông phong.



LÒNG THẬT BÌNH YÊN
Lòng thật nhẹ, thật bình yên em ạ
Gió vàng thu còn níu lại bên thềm
Tiếng chim hót ru mềm trên phím lá
Mây trời xanh nhuộm thắm áo thiên thanh
Lòng cũng vui, chập chờn theo cánh bướm
Tiếng ai cười rơi giọt nắng giòn tan
Tôi bỗng nhớ bóng người qua cửa lớp
Mang mùa thu về nhuộm áo thu vàng
Tôi bỗng nhớ buổi nụ rằm chưa chín
Trăng cài hoa lên tóc chảy đôi dòng
Cơn gió nào đã âm thầm hò hẹn
Mà đất trời tỏa ngát một mùi hương
Lòng nhẹ quá đã tan thành sương mỏng
Em có về cho áo quyện màu sương
Lòng nhẹ quá đã tan vào cơn mộng
Nở giùm tôi, em nhé, nụ môi hồng.
                      Lê Văn Trung


LÒNG TÔI CHỪNG ĐÃ CHIỀU THÁNG CHẠP
 * http://www.phamcaohoang.com/2018/01/364-tho-le-van-trung-long-toi-chung.html  

Chiều cuối năm bên hiên đời quạnh vắng
Một mình ta, ly rượu chẳng buồn vơi
Nhớ quay quắt một thời đầy lãng mạn
Sân trường xưa áo lụa mỏng da ngời

Sao bỏ lại? Sao đành tâm bỏ lại?
Lá tình xanh, phai úa áo thu vàng
Hoa cúc thắm ươm cả chiều tháng chạp
Con én nào chao lượn giữa thinh không?

Tôi vẫn biết, một trăm lần, có thể
Sắc màu xưa sẽ thắm lại bên đời
Và có lẽ, (cũng xin đừng như thế)
Em bên người, niềm xưa cũ quên mau

Chiều đã chạp, và lòng tôi đã chạp
Ly rượu đời cay nghiêt vỗ về nhau
Mà chưa uống, mà không đành uống cạn
(Vẫn sợ lòng chạm thấu cõi thương đau)

Tôi ngồi đây như tượng buồn thiên cổ
Trời cuối năm mù mịt mấy phương người
Sân vườn tôi lá vẫn vàng nỗi nhớ
Mùa xuân nào còn quá đỗi xa xôi.
                              Lê Văn Trung


LỮ KHÁCH
Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông

Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa

Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài

Ta ngồi đợi Ta Một người khách lạ
Quán khuya buồn Em Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.
                                   Lê Văn Trung


LỬA
Ta gõ cửa, gọi trần gian: mở cửa
Ôi vòng tay thần thánh cũng rung lên
Phút hoan lạc đã tràn dòng lệ ứa
Nở tinh khôi nguyên vẹn đóa hoa quỳnh

Xin rót cạn, đây chén đời uống cạn
Ôi huyền vi mầu nhiệm cửa tồn sinh
Ta đốt cháy cả vòng vây hữu hạn
Mở toang nguồn ân ái đến vô biên

Xin đập vỡ chén sầu trong hố thẳm
Đây hồn sương đây xác lụa bừng hương
Ta chết đuối trong dòng sông huyễn mộng
Ta đắm chìm trong suối lệ hoàng hôn

Hãy mở cửa, dù khung đời cửa hẹp
Bên kia trời lồng lộng cõi tình em
Hãy mở cửa! Mở toang lòng muôn kiếp
Mở toang lời thắp rực lửa tình đêm

Ta gõ cửa, gõ cuồng điên khát vọng
Cửa tồn sinh lồng lộng cõi trần gian
Hãy đốt cháy ngọn lửa tình bão động
Cho ngàn năm sáng rực giữa điêu tàn.
                                   Lê Văn Trung


LỬA
Lửa đã cháy
Đã rực ngời lửa cháy
Lửa của tình yêu Phan Thiết Phan Rang
Lửa của lòng anh lòng chị
Lửa rực tim gan
Lửa của tình em nhân hậu dịu dàng
Lửa đã cháy
Thơm mùi hương hy vọng
Lửa đã cháy
Dòng Cà Ty dậy sóng
Lửa gọi vang lời sông núi quật cường
Lửa ấm lòng ôi Tổ Quốc Quê Hương
Lửa như máu rực trời màu phượng đỏ
Lửa thắm trên môi nụ cười hoa nở
Lửa bốn ngàn năm
Lửa cháy bốn ngàn năm
Xin ngợi ca người
Phan Thiết
Phan Rang
Đã thắp sáng trong tôi ngọn lửa hồng bất diệt.
                                   Lê Văn Trung


LỤC BÁT DỠ DANG
Vần chưa ôm vận lỡ làng lời ca
Nổi chìm thơ, nổi chìm ta
Đau từng con chữ xót xa từng lời

Người về câu lục chơi vơi
Lửng lơ theo gió rã rời theo mưa
Chuyện trăm năm cuộc tình người
Cầu không nhịp nối đò trôi bập bềnh

Người về câu lục chênh vênh
Câu rơi vực thẳm câu chìm bãi xa
Người về lận đận mình ta
Ngược xuôi chưa trọn câu thơ đời mình.
                               Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment