MIÊN MAN CUỘC NGƯỜI
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/09/mien-man-cuoc-nguoi-tho-le-van-trung.html
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Mà thuyền xưa, đành đoạn, chẳng quay về
Con sóng cuốn vào triền lau bãi cạn
Xót đau từng hạt cát bến sông quê
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Mà thuyền xưa, đành đoạn, chẳng quay về
Con sóng cuốn vào triền lau bãi cạn
Xót đau từng hạt cát bến sông quê
Em có nghe giữa vô cùng tịch lặng
Một lời đau chìm tận đáy sông buồn
Em có thấy giữa trùng trùng hoang vắng
Một bàn tay vẫy mãi giữa trời không
Một lời đau chìm tận đáy sông buồn
Em có thấy giữa trùng trùng hoang vắng
Một bàn tay vẫy mãi giữa trời không
Thôi hố thẳm, đã đành là hố thẳm
Mà hư vô nào định nghĩa sinh tồn
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Lời vô âm vang tận cõi vô cùng
Mà hư vô nào định nghĩa sinh tồn
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Lời vô âm vang tận cõi vô cùng
Rồi một ngày, tôi không còn ở lại
Trần gian ơi hoa vẫn nở bên người
Rồi một ngày thuyền xưa trôi đi mãi
Thì dòng sông muôn thuở vẫn đầy vơi
Trần gian ơi hoa vẫn nở bên người
Rồi một ngày thuyền xưa trôi đi mãi
Thì dòng sông muôn thuở vẫn đầy vơi
Rồi một ngày tôi quay về bến cũ
Nhận ra mình lạc lỏng giữa nhân gian
Thì dòng sông vẫn bên bồi bên lỡ
Tình chỉ là cơn sóng vỗ miên man.
Nhận ra mình lạc lỏng giữa nhân gian
Thì dòng sông vẫn bên bồi bên lỡ
Tình chỉ là cơn sóng vỗ miên man.
Lê Văn Trung
MƠ CÙNG MÂY TRẮNG
*https://sangtao.org/2017/01/03/mo-cung-may-trang/
*https://www.banvannghe.com/a8035/le-van-trung-mo-cung-may-trang-huyen-ca
*https://www.banvannghe.com/a8035/le-van-trung-mo-cung-may-trang-huyen-ca
Trăng mùa xưa lạnh lẽo đồi Tây
Tôi lãng du theo bóng chim gầy
Mây rãi khắp đồi mây trắng xóa
Trắng cả hồn thơ trắng lạnh đầy
Tôi lãng du theo bóng chim gầy
Mây rãi khắp đồi mây trắng xóa
Trắng cả hồn thơ trắng lạnh đầy
Gió buốt thiên thu mờ mấy nẽo
Áo phong sương đã nhạt đã nhàu
Tôi gói hồn thu trong chéo áo
Tôi gói tình thu trong nỗi đau
Áo phong sương đã nhạt đã nhàu
Tôi gói hồn thu trong chéo áo
Tôi gói tình thu trong nỗi đau
Tôi gửi thơ qua núi qua rừng
Gửi hồn thơ qua vạn bến sông
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi chìm theo mây cùng mênh mông
Gửi hồn thơ qua vạn bến sông
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi chìm theo mây cùng mênh mông
Tôi gửi thơ qua cuộc tình hoài
Gửi tình theo thoáng chút hương phai
Gửi hồn qua bóng trăng hiu quạnh
Bỏ lại trần gian lạnh bóng ngày
Gửi tình theo thoáng chút hương phai
Gửi hồn qua bóng trăng hiu quạnh
Bỏ lại trần gian lạnh bóng ngày
Là thế, tôi hoài mộng lãng du
Gửi buồn thương lại bến sông xưa
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi tan theo mây cùng cơn mơ.
Gửi buồn thương lại bến sông xưa
Tôi bay theo chim cùng mây trắng
Tôi tan theo mây cùng cơn mơ.
Lê Văn Trung
MƠ HOÀI CHƯA HẾT MỘT CƠN MƠ
"đôi lúc ta buồn hơn bến sông"
Hỡi em! Trăng của mùa xanh cũ
Về đây soi dấu một viền mây
Nối cuộc tình xưa còn dang dỡ
Thuở lòng chưa buộc, men chưa say
Về đây soi dấu một viền mây
Nối cuộc tình xưa còn dang dỡ
Thuở lòng chưa buộc, men chưa say
Thuở nắng nhung mềm thơm như lụa
Thuở vườn thơ ấu tóc liêu trai
Thuở mắt mù sương đôi cánh mộng
Thuở hồn thơ ngọc ngủ trên vai
Thuở vườn thơ ấu tóc liêu trai
Thuở mắt mù sương đôi cánh mộng
Thuở hồn thơ ngọc ngủ trên vai
Thuở giấc mơ vời vợi bến sông
Thuở chiều xanh biếc nỗi chờ mong
Thuở con đường trải vàng thu mỏng
Thuở môi dìu dịu dấu son hồng
Thuở chiều xanh biếc nỗi chờ mong
Thuở con đường trải vàng thu mỏng
Thuở môi dìu dịu dấu son hồng
Em về hẹn với mùa trăng cũ
Ướp nhẹ hồn tôi lên bóng xưa
Trải nhẹ hồn thơ lên nỗi nhớ
Mơ hoài chưa hết một cơn mơ.
Ướp nhẹ hồn tôi lên bóng xưa
Trải nhẹ hồn thơ lên nỗi nhớ
Mơ hoài chưa hết một cơn mơ.
Lê Văn Trung
MỜI EM CẠN GIỌT RƯỢU NÀY
*http://www.phamcaohoang.com/2018/01/378-tho-le-van-trung-1hoa-nang-2moi-em.html
Mời em cạn giọt rượu này
Mời em cạn giọt rượu này
Từ thiên thu đã tiệc bày chia tan
Mời em chén nhụy hoa vàng
Từ trăm năm đã dở dang nụ đời
Mời em hái vội niềm vui
Từ trong hoan lạc đã vùi đớn đau
Mời em ngồi lại bên cầu
Thấy tình tôi chảy một màu quạnh hiu
Chẳng đi về tận nghìn sau
Thì xin uống cạn ly sầu đời nhau
Tôi về vẽ giấc chiêm bao
Vẽ phù vân mộng, vẽ màu phù dung
Này đây chén rượu cuối cùng
Rưới vào dâu biển, chập chùng biển dâu.
Lê Văn Trung
MỘNG CHIỀU XANH
Tôi vẽ trong chiều một chút mây
Tôi vẽ vào hồn một thoáng say
Em ơi! Về nhé! Về đây nhé!
Về rót hoàng hôn trong mắt đầy
Xin nạm vào thơ giọt lệ nồng
Tan vào tôi nhé một màu sương
Ôi mắt thần tiên chiều tan học
Có thấy tôi một góc phố buồn
Tan vào tôi nhé một màu sương
Ôi mắt thần tiên chiều tan học
Có thấy tôi một góc phố buồn
Có thấy tôi chăng từng chiếc lá
Rơi thầm trên tóc rối vàng thu
Em cầm chiếc lá mà ngơ ngẩn
Chiếc lá tình như một nỗi đau
Rơi thầm trên tóc rối vàng thu
Em cầm chiếc lá mà ngơ ngẩn
Chiếc lá tình như một nỗi đau
Ai ướp vào trong màu áo lụa
Chút hương tình ái buổi chiều xanh
Tôi sẽ vì hương mà vẽ lại
Một màu thương nhớ đã rêu in
Chút hương tình ái buổi chiều xanh
Tôi sẽ vì hương mà vẽ lại
Một màu thương nhớ đã rêu in
Tôi sẽ nạm vào đôi mắt ấy
Những lời nhung gấm sáng long lanh
Em hãy về đây! Về đây nhé!
Về nghe vàng thắm mộng chiều xanh.
Những lời nhung gấm sáng long lanh
Em hãy về đây! Về đây nhé!
Về nghe vàng thắm mộng chiều xanh.
Lê Văn Trung
MỘNG TÀN
Nhớ mùa trăng cũ bên song
Em ngồi đan áo cho chồng phương xa-
Tôi về tạt ghé thăm nhà
Màu trăng vàng lạnh mắt nhòa hơi sương…
Lênh đênh tôi cuộc tình buồn
Nửa đời lưu lạc tay không mộng tàn
Yêu em thôi vậy cũng đành
Ba chìm bảy nổi gập ghềnh ngược xuôi
Yêu em đành vậy ngậm ngùi
Năm tàn tháng lụn bóng đời tàn phai.
Lê Văn Trung
MỘT CHIỀU MƯA QUI NHƠN
Không có mưa nào buồn như mùa mưa Qui Nhơn
Không có con đường nào dài hơn nỗi buồn
Con tàu nằm đợi sân ga vắng
Đợi suốt mùa thu qua mùa đông
Không có chiều nào buồn hơn buổi chiều Qui Nhơn
Đôi mắt mù sương hay lòng tôi mù sương
Tôi đưa người vòng quanh phố vắng
Tôi đưa tôi lạc mấy dặm đường
Đôi mắt mù sương hay lòng tôi mù sương
Tôi đưa người vòng quanh phố vắng
Tôi đưa tôi lạc mấy dặm đường
Không có chia ly nào buồn hơn chia tay Qui Nhơn
Tóc rối trong mưa tóc lạnh vô cùng
Xin quàng hồn tôi như khăn lụa
Cho nhớ nhung hoài một thoáng hương
Tóc rối trong mưa tóc lạnh vô cùng
Xin quàng hồn tôi như khăn lụa
Cho nhớ nhung hoài một thoáng hương
Không có mưa nào buồn hơn mùa mưa Qui Nhơn
Không có con đường nào dài hơn nỗi buồn
Tôi cầm tay người là cầm theo nỗi nhớ
Tôi cầm tay người cầm mãi nỗi hoài mong.
Không có con đường nào dài hơn nỗi buồn
Tôi cầm tay người là cầm theo nỗi nhớ
Tôi cầm tay người cầm mãi nỗi hoài mong.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment