Wednesday, December 25, 2019

Cô bé ngày xưa – Có một mùa xuân – Có một nụ hoa vừa nở sáng nay – Có một nỗi buồn buồn suốt cuộc trăm năm – Cõi đi cõi về - Cõi lưu đày 1

CÔ BÉ NGÀY XƯA


Cô bé ngày xưa chưa biết buồn
Mà sao lòng bé cứ vương vương
Hình như nắng cũng hay hờn dỗi
Mưa cũng vu vơ chảy mấy dòng

Thơ ấu thơm tho mùi sách vở
Lòng như nhung lụa trắng tinh khôi
Chim non ngày ấy chưa buồn hót
Chỉ biết tung tăng vỗ cánh cười

Này cô bé nhỏ tuổi măng tơ
Chẳng biết chờ ai, chẳng hẹn hò
Mà sao ngơ ngẩn chìm trong mắt
Màu thu xanh biếc những tờ thư

Này cô, cô chẳng thấy tôi đâu
Cứ ngó lơ đi, cứ cúi đầu
Đường mưa phố nhỏ vàng theo lá
Lòng có vàng đâu mà nhớ nhau

Này cô, cô cứ vội vàng đi
Cứ nón che nghiêng chẳng nói gì
Mà sao đôi mắt mù sương ấy
Cứ chập chờn theo một thoáng mây

Cô bé ngày xưa của tôi ơi
Tôi biết trăm năm là thế thôi
Trong tôi là bóng hình hư ảo
Rất nhẹ lòng tôi chút ngậm ngùi.
                 Lê Văn Trung


CÓ MỘT MÙA XUÂN
Trích HC

Em sẽ mãi nhớ nhung mùa xuân cũ
Áo vàng hoa nhung lụa tóc trâm cài
Nắng vỡ nụ trên môi tình thiếu nữ
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai

Tôi thì vẫn lãng du hoài viễn xứ
Cây khế buồn rụng tím mấy mùa bông
Em khép chặt cửa phòng che nỗi nhớ
Mà hỏi lòng có tưởng tiếc gì không

Mùa xuân đó đã phai vàng nấy độ
Hoa ngoài kia mấy nụ nở mong chờ
Vườn xanh cũ ai có về qua phố
Lá mùa xanh rười rượi mấy vần thơ

Trời sắp tết mà lòng chiều đọng lại
Nắng tàn đông giọt úa mắt u hoài
Trời sắp tết mà lòng chiều hát mãi
Lời ĐÊM ĐÔNG nào biết gửi cho ai

Vòng tay trống vẫn ôm tròn gối lạnh
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Gió vẫn réo tình xuân chập chùng xa vắng
Ôi một chiều xa vắng sắc hương phai.
                                 Lê Văn Trung


CÓ MỘT NỤ HOA VỪA NỞ SÁNG NAY

Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa đã năm mươi năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ

Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Cho em về nhung lụa giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn thục nữ
Và trăng của tình tôi trăng từ viễn xứ
Bỗng trở về trên tóc lộng hương trăng
Bỗng trở về như hò hẹn trăm năm
Lời vàng đá là lời hoa bất tử
Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ
Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con người
Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Đem lệ máu viết vào đất trời vào trăng sao vào trùng trùng vô tận
Vào trái tim em rực cháy ngọn hào quang.
                                        Lê Văn Trung


CÓ NỖI BUỒN, BUỒN SUỐT CUỘC TRĂM NĂM

Có nỗi buồn đọng lại cuối mùa thu
Để chiếc lá vàng thêm màu rêu úa
Để đôi mắt như nghìn dòng sương vỡ
Chảy qua đời suốt cuộc trăm năm
Có nỗi buồn chảy mãi như dòng sông
Bến cũ đìu hiu bờ xưa hoang vắng
Tôi mãi hoàng hôn bạc đầu ngọn sóng
Cứ lao xao vỗ mãi cuộc tình người
Có nỗi buồn như một bóng mây trôi
Trôi lảng đảng trôi xa ngoài vô tận
Tôi mãi trôi cuối phương người quên lãng
Chẳng còn ai nhớ nổi một phương về
Có nỗi buồn như một tiếng thở dài
Của con dế tàn đêm buồn dưới cỏ
Tiếng gáy nghẹn như gọi nghìn nỗi nhớ
Tiếng gọi âm thầm chìm khuất lãng quên
Có nỗi buồn, buồn suốt cuộc trăm năm.
                                Lê Văn Trung

CÕI ĐI CÕI VỀ
Về là khép mộng nghìn phương rã rời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Về là gửi lại đất trời vô biên

Đi - Về trong cõi tình em
Là đi - về giữa triền miên cõi sầu
Đi là bắc lại nhịp cầu
Về là mấy nhịp gãy vào tai ương

Đi là tiếp cuộc vô thường
Là xơ xác mộng là tàn tạ mơ
Về là ngồi lại bên bờ
Ngắm mây phiêu lãng đợi giờ trùng lai.
                                  Lê Văn Trung


CÕI LƯU ĐÀY 1
Trời đất hoang tàn đến dửng dưng
Con chim rã cánh bay mòn mỏi
Mơ một màu xanh của đại ngàn

Nơi đây gió thốc từng đêm hạn
Lòng cháy trơ bầm như cỏ khô
Những con chó đói tru buồn thảm
Hồn ma oan bật khỏi hoang mồ

Nơi đây nắng bỏng sương như muối
Và lá cây khô chưa kịp vàng
Nơi đây lòng người như đá cuội
Nứt nẻ nằm trơ không tiếng than

Tay rỉ máu bầm bươi trong đất
Vớt từng bụm nước quánh bùn tanh
Và vật với người tranh nhau uống
Phổi bám vàng thâm bụi lưu huỳnh

Bổ từng nhát cuốc vào trong đá
Gieo hạt mầm đau lệ ứa khô
Cây chết từ khi chưa kịp mọc
Người sống như hồn ma không mồ

Nợ đất nợ trời không trả nổi
Quẩn quanh giữa địa ngục thiên đường
Người đi như bóng ma trên đất
Lưu đày ngay giữa rốn quê hương.
                               Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment