Tuesday, December 24, 2019

Thơ của Ngói: Thơ Của Ngói - Thơ-Hoa Và Em - Tôi Chiếc Lá Vàng Rơi Mùa Thu Trước – Tôi Về Vẽ Một Cơn Mơ - Tôi Về Vẽ Một Cơn Mơ – Trích Thơ Của Ngói

THƠ CỦA NGÓI


Cho tôi về lại ngày xưa ấy
Đôi mắt huyền mơ đôi mắt huyền
Cô nhớ không cô vườn xanh ngọc
Tóc vờn trong lá, tóc thơm hương

Cô nhớ không cô chiều tan học
Tay ôm cặp vở, lòng đầy thơ
Môi thơm nở thắm nghìn câu hát
Cô hát hay là cô đang mơ

Cô nhớ không cô có một người
Âm thầm buồn, nhìn cô đang vui
Cô vô tư quá, ngây thơ quá
Không thấy chiều rơi trong mắt tôi

Không thấy hồn tôi từng nhịp vỡ
Theo làn tóc nhẹ run trên vai
Không thấy hoa lòng tôi chớm nở
Trên màu áo trắng mây bay bay

Cho tôi về với ngày xưa ấy
Cô bé thiên thần trong cơn mơ
Cô nhìn đâu hỡi mà không thấy
Linh hồn tôi đấy một vườn thơ.
                        Lê Văn Trung


THƠ - HOA - VÀ EM

Xin hãy vì thơ mà ngát lệ
Xin hãy vì thơ mà tỏa hương
Hoa của nghìn thu hoa bất tử
Em của nghìn năm còn nguyên xuân
Xin nở vào thơ triệu đóa hồng
Vàng ươm xiêm áo một màu trăng
Em như huyền nữ đêm cung ngọc
Thơm tho lụa áo của tình nhân

Xin phổ vào thơ dòng suối nhạc
Xin kẻ vào hồn một nét xuân
Cho hương trầm tỏa đêm cung Thánh
Lệ cũng thơm lừng môi ái ân

Xin thắm vào thơ dòng tuyết nguyệt
Em của rừng hoa lộng sắc hương
Trần gian! Tôi nhớ hoài Lưu Nguyễn
Tìm hoa lạc mất cửa thiên đường.
                          Lê Văn Trung


TÔI CHIẾC LÁ VÀNG RƠI MÙA THU TRƯỚC

Có chiếc lá vàng rơi mùa thu trước
Nằm im lìm trong rét mướt ngày đông
Như bí tích của một lời hẹn ước
Năm mươi năm cầm giữ một linh hồn

Tôi đến trần gian như người khách trọ
Một đêm buồn dang dỡ cuộc tình em
Em qua đời tôi như là cơn gió
Một chiều đông sương giá phủ quanh mình

Cây thập giá là nỗi niềm khát vọng
Tôi đến trần gian như kẻ qua đường
Đi suốt cuộc hành hương trong miền biển động
Đi suốt cuộc tình em là một cõi hư không

Tôi, chiếc lá rơi từ mùa thu trước
Thuở hoàng hôn vời vợi mắt hoàng hôn
Thuở dòng sông tôi đôi bờ hiu hắt
Thuở em qua vàng phố giấc mơ buồn

Linh hồn tôi, ôi linh hồn chiếc lá
Nỗi vàng phai, thao thiết, mộng vàng phai
Tôi thấy trong tôi một người khách lạ
Ghé lại trần gian như kẻ lưu đày

Tôi Chiếc lá Vàng rơi mùa thu trước.
                              Lê Văn Trung


TÔI VỀ VẼ MỘT CƠN MƠ
Ngày em áo lụa khăn hồng sang ngang
Có người về bến Tam Thương
Nghe câu hát cũ mà buồn trăm năm

Thương nhớ mãi một mùa đông
Ngày mưa vàng với nắng vàng, vàng phai
Người về, về để chờ ai?
Nghe bàn chân bước u hoài đường xưa

Tiếc gì không? Một cơn mơ!
Câu thơ vàng rụng bên bờ hoàng hôn
Gió thiên thu thổi vô cùng
Thổi về đâu? Giữa mênh mông đất trời

Đừng đánh thức giấc mơ tôi
Đừng rung chuông gọi nỗi đời lặng im
Để lòng tôi hãy ngủ yên
Chiêm bao tôi vẽ chuyện tình trăm năm.
                               Lê Văn Trung


TÔI VỀ VẼ MỘT CƠN MƠ 
Tôi đang vẽ trái tim mình
Buồn trên chiếc lá chưa đành vàng rơi
Tôi đang vẽ mắt môi người
Lên màu mây bốn phương trời còn bay

Tôi đang vẽ mười ngón tay
Ngón cầm hạt lệ buộc hoài câu thơ
Rồi tôi vẽ nỗi đợi chờ
Sân ga chiều lạnh giọt mưa cuối mùa

Và tôi vẽ một cơn mơ
Có em về giữa bãi bờ sông tôi
Vẽ câu hát quá ngậm ngùi
Để sông tôi chập chùng trôi chẳng đành

Em ơi vẽ nốt cuộc tình
Vẽ chi nghìn nỗi gập ghềnh đời nhau!
                             Lê Văn Trung


TRÍCH THƠ CỦA NGÓI

Trăm năm cô vẫn là cô bé
Một thuở hoang đường trong mắt tôi
Dẫu biết đôi khi dòng biếc lệ
Vô tình rụng tím bóng chiều rơi

Môi vẫn là hoa còn ngậm hương
Tóc rối vào mây một chút buồn
Đâu biết đôi khi bờ vai nhỏ
Thương lá vàng tôi chạm ngỡ ngàng
Đâu biết áo chiều xưa trắng xóa
Bay hoài trong những giấc mơ hoa
Đâu biết đôi khi dòng trăm ngã
Thơ buồn mơ mãi bến sông xa

Trăm năm cô mãi là cô bé
Đâu thấy thu tôi rắc lá vàng
Đâu thấy sương tôi mềm cơn mộng
Vừa rơi, vừa bay, vừa lang thang

Xin cho tôi cứ chìm trong mơ
Cô của mùa thu xưa, rất xưa
Của giấc thần tiên đêm cổ tích
Trang tình huyền thoại chép trong thơ.
                                 Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment