Tuesday, December 24, 2019

Tiếng Gọi – Tiếng Hát Hoàng Hôn - Tiếng hát mùa thu - Tìm Chi Mà Tìm - Tìm Mãi Một Vầng Trăng – Tình Chưa Mãn Thu Tình Chưa Lập Đông – Tịnh Khúc

TIẾNG GỌI

Tôi thường gọi tôi bằng tiếng vọng
Của nghìn năm cũ, thuở yêu em
Như sông vỗ mãi nghìn con sóng
Vào bãi bờ xanh quá tội tình
Tôi thường gọi tôi bằng tiếng hú
Con vượn đầu non đứng một mình
Gọi mãi vào muôn trùng biển khổ
Một vùng sơn quạnh bủa mông mênh

Ai gọi tên tôi bằng tiếng khóc
Thiên thu vàng rụng lá mê cuồng
Tôi con thú uống bùa mê độc
Tôi say men lụy giữa trời không
Hãy rót cho tôi giọt lệ mừng
Đêm này thiên hạn vui liên hoan
Xác tôi như đóa hoa vừa nở
Lệ ai như lệ người trăm năm
Tôi gọi tên tôi từ đáy mộ
Em về mở cửa thiên đường xưa
Tôi gọi tên tôi mà cứ nhớ
Tên của trần gian đã xóa mờ.
                        Lê Văn Trung 


TIẾNG HÁT HOÀNG HÔN
Ôi tiếng hát đã ru mềm trên lá
Chiều vàng ươm gió gọi tím mây trời
Chiều vàng ươm áo lụa cũng vàng phơi
Em như nắng cũng ươm vàng câu hát

Em vẽ hồn tôi lên từng phím nhạc
Em trải tình tôi lên tóc hương nồng
Em chảy vào tôi như một dòng sông
Em chảy vào thơ như dòng suối ngọt

Tôi sững sốt, ôm tình em bật khóc
Như vạn lần ôm hết cõi mông mênh
Như vạn lần, ôi giấc mộng cuồng điên
Tôi vung vãi đời tôi bay tràn hạnh phúc
Tôi vỡ hồn tôi nhiệm mầu phép thuật
Tôi nở thành hoa, tôi tỏa thành sương
Tôi thấy tôi về giữa nụ quỳnh hương
Tôi uống cạn men mật ngời vi diệu

Tôi rót đầy em, em là ly rượu
Tôi uống tràn em, em là men say
Tôi thấy hồn mình như bóng mây bay
Xin ghì siết hồn tôi trong tiếng hát

Xin nhấn chìm tôi trong từng tiếng nhạc
Tôi tan vào hơi thở của vô biên
Tôi tan vào vĩnh cửu cuộc tình em
Đừng khép vội, cửa tồn sinh bất tuyệt
                    Lê Văn Trung


TIẾNG HÁT MÙA THU



Ai hát chiều nay mà tôi nghe trong gió
Lời mênh mang chảy quyện dải mây hồng
Lời tỏa ngát trên từng đài hoa nở
Lời mượt mà thơm ngát tóc quỳnh hương

Tiếng ai hát nghe mềm như hơi thở
Như mùa thu bước nhẹ phía rừng xa
Như tiếng bờ xanh gọi nghìn năm cách trở
Như tiếng dòng sông trắng cánh buồm mơ

Ôi tiếng hát như một lời van vỉ
Như tiếng chùng sâu hút giữa chiêm bao
Như tiếng gõ vào tim chiều mộng mị
Như tiếng trầm cung bậc thuở yêu nhau
Tiếng ai hát? Hay mùa thu đang hát
Bài tình ca chìm xuống bóng chiều xưa
Rung trong lá những hồn thu xanh ngát
Và tơ vàng óng ánh sợi vàng thơ

Tiếng ai hát hay tiếng mùa đồng vọng
Rừng muôn thu hợp tấu khúc giao tình
Ôi tiếng hát thơm như làn áo mỏng
Chảy trong mùi da thịt ngọc nguyên trinh.
                         Lê Văn Trung 


TÌM CHI MÀ TÌM



Rồi một hôm thuyền qua sông
Mang theo khăn gấm áo hồng, về đâu?
Trăm năm lạc mất đời nhau
Tìm chi Hoạn nạn Bể dâu Mà tìm

Chập chùng trong nỗi nhớ quên
Rồi một hôm Người đứng bên mạn thuyền
Bảo rằng Chẳng nợ Chẳng duyên
Mà đau bầm cả trái tim đất trời

Lăn buồn giọt lệ trên môi
Mắt huyền xưa Mùa thu tôi Hoang đường.
                            Lê Văn Trung


TÌM MÃI MỘT VẦNG TRĂNG

Người bỏ biệt mùa thu không ở lại
Lòng chưa phai tình chớm nụ vàng phai
Con đò lẻ nằm chờ trăng cuối bãi
Nghe lao xao bờ quạnh sóng u hoài
Người bỏ hết mùa thu đi mù mịt
Mây bên trời mòn mỏi ngậm ngùi bay
Chiếc lá úa nằm mơ mùa thu biếc
Tiếc hương người một thuở chạm trên vai
Người bỏ lại con đường khuya vàng vọt
Ngọn đèn soi lệch ngả bóng tôi về
Ai khoác lạnh áo mù sương rét buốt
Hồn mộng du nhòe nhoẹt suốt cơn mê

Những bến vắng, những ga buồn quạnh quẻ
Tiếng còi xa hú mãi cuối phương người
Tôi chợt nghe trong bóng chiều lặng lẽ
Bước chân buồn in xuống cõi rong rêu
Người bỏ lại
Còn chi mà bỏ lại
Mùa thu xa đã rụng phía không người
Tôi tìm kiếm
Thiên thu tìm kiếm mãi
Một vầng trăng vàng chết ở trong tôi.
                  Lê Văn Trung


TÌNH CHƯA MÃN THU, CHƯA LẬP ĐÔNG
Còn tiếc còn thương một sắc vàng
Còn tương tư tóc chiều qua phố
Còn nhớ se lòng giọt nắng trong

Trời mãn thu, trời chưa lập đông
Còn vương mềm gió môi phai hồng
Còn nghe tiếng thở dài đêm úa
Áo tình chưa nhạt chưa phai hương

Nhan sắc từ thu dặm nẻo về
Từ trong huyền nhiệm những cơn mơ
Em phơi áo lụa mùa thu mỏng
Bay giữa hồn tôi những sợi tơ

Em nhan sắc quá, mùa thu mỏng
Tình chưa mãn thu, chưa lập đông
Thơ tôi vẽ tiếp nghìn cơn mộng
Xiêm áo người ơi còn nguyên xuân

Hình như thu còn trong chiêm bao
Hình như thu chìm trong cơn say
Tôi mơ thấy mắt mù sương ấy
Nhuộm cả hoàng hôn trong mắt ai

Trời chưa mãn thu, chưa lập đông
Tình ơi những quán phố đêm hồng
Ai đem ướp cả từ muôn kiếp
Vào cõi hồn tôi chưa chớm đông.
                         Lê Văn Trung 


TỊNH KHÚC


Tịnh Khúc 56
Ở cuối chân trời mù sương
Có một người đang khóc
Thế giới này
Thiếu một lời
An ủi
Cho nhau.

Tịnh Khúc  59
Tôi thường nhủ lòng tôi
Hãy yêu thương cuộc sống này
 Dù trái tim tôi
Chảy máu.

LTS: Tịnh khúc là một trường thi được tác giả sáng tác vào tháng Giêng, tháng Hai - năm 2008 tại Đà Nẵng, Hội An, Cù Lao Chàm trong dịp ông từ Đồng Nai về thăm lại quê nhà. Bài thơ dài này gồm ba phần. Chúng tôi xin trích một vài đoạn để quí bạn có thể thưởng thức những bài thơ mới nhất của ông.
Phần Thứ Ba (trích đoạn)

    2.

Buồn chết từ đêm qua
Trăng một màu non khuyết
Em tàn phai nhật nguyệt
Đồi vú chiều sương pha
Ta niệm tình vô thỉ
Em khấn tình vô chung
Em cuối bãi vô cùng
Ta đầu ghềnh vong diệt
Một mai đời sẽ hết
Ta chẳng được tìm nhau
Thịt xương còn run rẩy
Mắt không nhìn không thấy
Tai chẳng vọng chẳng nghe
Máu thơm nồng có chảy
Qua hết cõi trần đau
Ôi giọt máu ban dầu
Rơi đỏ tình oan nghiệt
Ta trót dại tìm nhau
Ghì siết cơn hủy diệt
Buồn chết từ đêm qua
Trăng một màu non khuyết
Em có phải em là
Trong cuộc tình nguyên tội? 

3.

Đêm một màu trăng bạc
Cù lao Chàm mưa sương
Đêm tỏa vào đôi mắt
Lời hát đượm trầm hương 

4.
Buổi sáng anh ra vườn
Buồn nôn lên nỗi buồn đêm qua
Nhấp một tí cặn café từ đêm qua
Nghĩ về giấc mơ đêm qua
Buồn nôn
Anh buồn nôn nỗi buồn đêm qua

5.
  Hỡi cô gái có đôi mắt mang nỗi buồn của tôi
Đừng nhìn vào giấc chiêm bao
Tôi đang tự sát
Máu đỏ lắm em biết không
Chảy qua đời tôi
Như dòng nước mắt
Đỏ một màu oan nghiệt trong thơ
Hởi cô gái có đôi mắt mang nỗi buồn của tôi
Đừng đọc
Em ơi
Những dòng thơ mang nỗi buồn
Trong chiêm bao
Tự sát

47
Tôi đã khóc thương đời tôi ở lại
Chiều đưa tang có kẻ gọi lên trời
Ôi trái đất đã khan lời réo mỏi
Đi! Đi! Đi! Cho kịp chuyến tàu xuôi
Em cứ vui, giot lệ xám, mây chiều
Vòng hoa héo, lời tiếc thương đã nhạt
Tôi chỉ xót thương đời tôi lầm lạc
Năm mươi năm xuôi ngược cõi con người
Em cứ vui, giọt lệ héo, phai phôi
Hồn cũng úa như chút lòng cây cỏ


Tôi ở lại, thương tôi nằm dưới mộ
Nghe tiếng chiều hợp xướng khúc chiều xưa
Nghe tiếng chiều rơi rụng lá chiều mưa
Em tóc ướt hong tình trăng thiếu phụ
Tôi nằm lại gió sương đời vây phủ
Nuốt ngậm ngùi, vắt kiệt chút tàn hương

50

Ra đi mỏi mệt quay về
Quay về chỉ thấy bốn bề chiêm bao
Ra đi từ ngọn nguồn nào
Quay về chỉ thấy trắng màu vô biên
Ra đi những bước quàng xiên
Quay về những bước đảo điên lệ trào
Giấc đời mộng chảy về đâu
Đi - Về hai nẻo, xin chào nhân gian!

66

Anh vốn yêu thương cuộc sống này
Yêu thương luôn cả những điều bội bạc
Em đã dành cho anh
Như một ân - huệ - đớn - đau - của - hạnh - phúc
Yêu thương luôn những điều không có thực
(Mà có điều gì có thực không em? 
Trong cuộc đời
Kể cả những điều em bội bạc).

68
Con quỳ hôn cỏ xanh cùng đá sỏi
Những bông vàng bông trắng giữa đồi sương
Bông mua tím cả vùng trời quê ngoại
Linh hồn ơi tha thiết một mùi hương.

73

Có tiếng hát cuối con đường mù sương
Muộn màng
Trăng thiếu phụ
Tiếc gì nhau một lời
Chưa nói
Tiếng thở dài đau buốt cả chiêm bao.

108

Chim gỏ kiến Miệt mài Thân cổ thụ
Ta gỏ vào đá núi Tìm ai?

109

Bắp trổ cờ 

Phất phơ nương rẫy
Ngàn năm sau 

Ai thấy
Đàn bướm cũ 

Còn bay?

110

Nghìn năm cũ gặp nhau
Nón rơm giày cỏ
Nghìn năm sau về đâu
Rượu giang hồ
Chén bể 

Chén dâu
Cỏ vàng bia mộ.

111

Thăm thẳm ngàn xanh
Sao Trên Rừng 
Phương Bối
Ướt trang kinh
Lão du sỹ
Giật mình
Ai gọi?
(Tặng thi sỹ NĐS)

112

Mây trắng bay
Mây trắng bay
Ngàn năm mây trắng bay
Chỉ phương này
Một người
Ở lại.

120

Nhẹ như mây
Vì đâu đọng lại
Thế gian này
Mãi mãi.


Lê Văn Trung
(những khúc viết tặng Lão Du Sỹ trích trong TỊNH KHÚC năm 2008)

No comments:

Post a Comment